BLACK ROSE NOVEL

25/08/2023 16:36 39 lượt truy cập

[NOVEL] PHƯỢNG LỆ CỬU THIÊN - QUYỂN 1
Chương 7: Mau chạy đi

Báo cáo

» Diêu quản gia… Hu hu… Mạc Uyên rất sợ… Nương không cần Mạc Uyên… «

Diêu Mạc Uyển giả bộ hoảng sợ lùi về góc giường, hai tay lau nước mắt, dáng vẻ kinh hoàng.

» Ơ! Tam tiểu thư đừng khóc. Nhị phu nhân chỉ là đi đến một nơi rất xa. Tiểu thư có muốn đi tìm phu nhân không? «

Diêu Đồ đau lòng ngồi xổm trước mặt Diêu Mạc Uyển, nét buồn bã xuất hiện dưới đáy mắt.

» Muốn… Mạc Uyển không muốn mẫu thân bỏ con lại… «

Diêu Mạc Uyển gật đầu thật mạnh, khóc nức nở nhìn Diêu Đồ, lòng cảnh giác dâng lên từ đáy lòng.

» Tam tiểu thư nghe kỹ nha. Bây giờ, Đinh Nguyệt đang ở kho chất củi chờ người. Lão nô có chìa khóa và mười mấy tấm ngân phiếu, người đi tìm con bé. Con bé sẽ dẫn người đến chỗ Nhị phu nhân. Nhớ kỹ, đừng để người khác phát hiện ra. Nếu không họ sẽ bắt người lại, không cho người đi tìm mẫu thân của người. «

Diêu Đồ ngẫm nghĩ rồi lấy chìa khóa kho chất củi và mười mấy tấm ngân phiếu trong túi tiền dưới eo nhét vào tay Diêu Mạc Uyển. Diêu Đồ hiểu rõ, nếu Tam tiểu thư còn ở trong phủ thì Đại phu nhân nhất định không bỏ qua cho nàng. Ông chỉ là người làm công thấp bé, những thứ có thể làm được thì ông sẽ làm trong khả năng của mình. 

Diêu Mạc Uyển nhìn chìa khóa và tấm ngân phiếu trong tay, đáy lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Sau đó, nàng nhìn Diêu Đồ.

» Cảm ơn… «

Vì lương thiện của mình, ông sẽ được hồi đáp. Diêu Mạc Uyển thầm hứa hẹn.

» Tam tiểu thư… Mau đi! Chậm thêm tí nữa thì Đinh Nguyệt sẽ sốt ruột. «

Ông nhìn giọt nước óng ánh trong mắt Diêu Mạc Uyển, không ngừng lau nước mắt. Dù sao ông cũng là người nhìn Tam tiểu thư trưởng thành nên không thể buông bỏ được.

» Vâng. Mạc Uyển đi đây! «

Diêu Mạc Uyển biết là không thể tiếp tục trì hoãn nên đứng dậy rời khỏi viện Thục Cảnh Hiên. Dọc đường đi, Diêu Mạc Uyển cố ý né tránh gia đinh đi lại rồi chạy đến kho chất củi ở hậu viện. Diêu Mạc Uyển thấy xung quanh vắng vẻ liền  mở cửa kho chất củi rồi đóng lại. 

Năm ấy, Đinh Nguyệt là nha đầu mà mẫu thân đã cứu trên đường. Sau đó, nàng ấy liền đi theo hầu hạ bên cạnh mẫu thân. Có lẽ là vì ơn cứu mạng nên Đinh Nguyệt rất trung thành và tận tâm với mẫu thân. Đây cũng là nguyên nhân mà Diêu Đồ kêu nàng đi tìm người đó, Diêu Mạc Uyển nghĩ vậy.

Lúc quay đầu lại, đồng tử Diêu Mạc Uyển co chặt. Nàng giật mình vì nhìn thấy Đinh Nguyệt bị treo trên xà nhà, đầu tóc rối bời, khóe môi nhuốm máu, cả cơ thể đầy vết thương.   

» Đinh Nguyệt… Đinh Nguyệt! «

Diêu Mạc Uyển chỉ hơi giật mình nhưng nàng biết đang có chuyện quan trọng. Nàng chuyển ghế đến, giẫm lên nó rồi cứu Đinh Nguyệt xuống.

» Tam tiểu thư… Tam tiểu thư! Người không bị thương chứ? Thật quá tốt! Người không bị thương! «

Đinh Nguyệt trợn mắt nhìn Diêu Mạc Uyển, vui mừng đến phát khóc.

» Là ai đánh em thành bộ dạng này? «

Vành mắt Diêu Mạc Uyển rưng rưng, nhẹ tay vuốt lại sợi tóc rối loạn ra sau tai Đinh Nguyệt.

» Vâng… Tam tiểu thư, sao người lại ở chỗ này? Người mau chạy đi! Ra từ cổng sau! Nếu để Cao ma ma phát hiện thì sẽ gặp nguy hiểm! Đi mau! A… «

Đinh Nguyệt hình như nghĩ tới cái gì, liều mạng đẩy Diêu Mạc Uyển đi nhưng do đụng tới vết thương nên đau đớn hô.

» Ta dẫn em đi! «

Diêu Mạc Uyển cố nén không để nước mắt rơi xuống, cố gắng dìu Đinh Nguyệt rời khỏi kho chất củi. May mắn cổng sau chỉ cách kho chất củi có vài mét, Diêu Mạc Uyển dễ dàng rời khỏi phủ Diêu tướng.

» Tam tiểu thư… Người… «

Đinh Nguyệt cảm giác Diêu Mạc Uyển khác với ngày thường, nghi ngờ nói.

» Tìm nhà trọ trước đi. Sau đó, ta sẽ giải thích với em. «

Diêu Mạc Uyển đánh gãy nghi ngờ của Đinh Nguyệt, cố sức nâng Đinh Nguyệt đến gần nhà trọ rồi dàn xếp ổn thỏa. Sau đó, nàng đuổi tiểu nhị đi tìm đại phu chữa bệnh, bốc thuốc cho Đinh Nguyệt. Toàn bộ quá trình được thực hiện rất thành thạo, không hề có dáng vẻ ngu ngốc.

Gian phòng trong cùng ở lầu hai của quán trọ, Đinh Nguyệt trợn mắt nhìn Diêu Mạc Uyển đang vội tới vội lui. Cuối cùng, nàng ấy không nhịn được nói.

» Tam tiểu thư… Sao người thành ra như vậy? «

» Sao ta lại tỉnh táo? Do đụng đầu ở viện Di Hương nên mới tốt lên nhưng may là vẫn còn giữ được trinh tiết nhờ có Lưu Tỉnh ở đó. Đinh Nguyệt, ai đánh em? Sao em sợ Cao ma ma nhìn thấy ta? Nếu ta nhớ không lầm thì Cao ma ma là bổn… là tỷ tỷ chuyên môn tuyển từ trong cung, phụ trách hầu hạ mẫu thân ta! «

Sắc mặt của Diêu Mạc Uyển ngưng trọng, nghi ngờ hỏi.

» Tốt? Là tốt rồi! Hu hu… Tốt rồi! Tiểu thư, người không thể về phủ Diêu tướng! Tin tức trong hậu cung nói Đại tiểu thư đã xảy ra chuyện, bây giờ sợ là… Cao ma ma là người mà Đại tiểu thư chọn nhưng thật ra, bà ta là tâm phúc của Nhị tiểu thư. Nhiều năm nay, Cao ma ma luôn làm việc dưới trướng của Đại phu nhân. Bà ta hạ độc vào thuốc của Nhị phu nhân! Tối hôm qua, nô tì vô tình nhìn thấy Cao ma ma đổ rất nhiều bột màu đen vào chén thuốc nóng hổi của Nhị phu nhân nên, nô tỳ mới bị bà ta trói lại và nhốt vô kho chất củi. Bà ta còn nói sẽ bán tiểu thư vào thanh lâu. Nô tỳ tức giận, đánh mạnh vào người bà ta nên mới bị bà ta trói… Tiểu thư, chúng ta rời khỏi kinh thành. Nếu Đại phu nhân biết được, nhất định sẽ không bỏ qua cho người! «

Đinh Nguyệt bi thương khóc ròng, nghẹn ngào kể lại.

» Cao ma ma… Nguyệt nhi, ta không thể đi! Mười mấy năm ngây ngốc, ta chưa từng làm gì cho mẫu thân ta. Hôm nay mẫu thân chết thảm, là nữ nhi mà không báo thủ cho bà ấy thì uổng công là nữ nhi của người. Ta đang giữ ngân phiếu một trăm lượng, Mạc Uyển cảm ơn em đã chăm sóc cho mẫu thân ta nhiều năm qua. Em có thể rời đi rồi. «

Diêu Mạc Uyển đặt tấm ngân phiếu vào tay Đinh Nguyệt, nghiêm túc nói.

Danh sách chương

Bình luận

Nội dung liên quan