Fujoshi Is Me

13/08/2022 10:54 12 lượt truy cập

Bắt Đầu Xóa Bỏ Vấn Đề Nhà Trẻ Thú Nhỏ – Thiên Hoa
Chương 3 ☆ Cục Cưng Quốc Bảo Đáng Yêu Đến Rồi

Báo cáo
Phát hiện quan tài đá cổ xuất hiện khe hở, Long Thất chờ mong thật lâu, cuối cùng vội vàng đưa tay đẩy.
Trước đó dù làm thế nào cũng không nhúc nhích, nhưng sau khi dính máu, nắp quan tài đá lại dễ dàng bị Long Thất đẩy ra, cũng vì Long Thất dùng sức quá mạnh, trong nháy mắt đã đẩy ra hơn nửa.
Thứ đầu tiên đập vào con mắt không phải cỗ thi thể của người cổ, trong nháy mắt khi quan tài đá mở ra, một viên dạ minh châu toả ra ánh sáng chói mắt hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt của Long Thất, cái tên này lập tức nắm chặt, là một con rồng, cho dù bây giờ hắn mang hình người thì bản thân vẫn là con rồng lớn không thể từ chối bảo vật rực rỡ loá mắt như thế, tất nhiên việc đầu tiên hắn làm là bỏ đồ vào trong bảo khố của mình xong rồi mới an tâm.
Trong quan tài đá, sau khi ngửi được mùi máu ngọt ngào, Khương Thượng lập tức bị kích động đói khát.
Lúc này Khương Thượng mới nhớ tới, không biết anh đã ngủ say trong quan tài đá bao lâu, mặc dù quan tài đá có thể bảo vệ anh không chết, nhưng không thể cam đoan việc anh sẽ không đói bụng theo thời gian trôi qua!
Khương Thượng đói bụng đến mức không có cả sức để giơ tay.
Ngay trong nháy mắt này, răng rắc một tiếng, Khương Thượng còn chưa kịp phản ứng, nắp quan tài đã bị mở ra, anh còn chưa kịp thu hồi Thi Đan, cứ như vậy bị một cái tay lấy mất, không đợi anh cướp về, hơi thở của Thi Đan đã thoáng cái biến mất…
Ngay khi quan tài đá cổ mở ra, Long Thất cảm thấy hắn đang mở một bảo rương, sau khi thu được một viên dạ minh châu rõ ràng có năng lượng cực kỳ tinh khiết vào trong bảo khố, hắn cúi đầu, lập tức thấy được một bộ thi thể người cổ đeo cái mặt nạ bạc che hơn nửa khuôn mặt.
Cỗ thi thể của người cổ này mặc một bộ đồ ngủ tơ lụa màu trắng đầy rộng rãi, cơ thể nhìn qua cực kỳ tươi khoẻ, bờ môi lộ dưới mặt nạ đỏ thắm như máu, làn da thì trắng mịn như tuyết, người sống cũng chưa chắc đã tốt hơn cỗ thi thể này.
Long Thất thật sự tò mò vô cùng, hắn còn nhớ rõ cỗ thi thể này trước đó có động đậy, chẳng lẽ còn sống?
Nhưng Long Thất có thể cảm giác được, đây thật sự là một thi thể, không có nhịp tim, vừa lạnh buốt lại không có nhiệt độ, cũng không có tiếng mạch máu lưu thông.
Long Thất cực kỳ tò mò, hơi xoay người, đưa tay chuẩn bị ôm cỗ thi thể tràn ngập cảm giác thần bí này ra khỏi quan tài đá cổ để kiểm tra…
Kết quả mọi biến cố đều xảy ra quá nhanh, Long Thất hoàn toàn phản ứng không kịp!
Ngay vào lúc hắn dùng hai tay ôm thi thể của người cổ thì thi thể đột nhiên nâng tay lên mà không có bất cứ dấu hiệu nào.
Long Thất bị ôm lấy cổ thì trực tiếp cứng đờ, nhịp tim bắt đầu “Thịch, thịch…”, nhảy vọt tăng nhanh, giống như có thứ gì đó muốn giãy dụa thoát ra?
Nhiệt độ lạnh buốt quét qua cái gáy thẳng tắp của Long Thất, cảm giác hơi nhoi nhói từ trên cổ truyền đến đại não, có loại cảm giác tê dại, tựa như trong cơ thể có một dây cung bị gãy, có thứ gì đó mở ra bắt đầu phun trào!
Tiếng máu chảy xuất hiện ở bên tai, Long Thất cũng có thể nghe thấy tiếng nuốt xuống rõ ràng.
Nhưng mọi chuyện xảy đến quá nhanh khiến Long Thất khó có thể hình dung, cảm giác giống như bay thẳng lên Thiên Đường, trên thế giới không có một cảm giác nào thần kỳ hơn, càng khiến cho người ta lưu luyến muốn nghiện!
Long Thất bất giác không dám động đậy, rất sợ khiến cỗ thi thể mềm mại lại lạnh buốt trong ngực khiếp sợ!
Theo dòng máu nóng chảy vào miệng, mạch máu Khương Thượng yên lặng hơn chục ngàn năm bắt đầu trào lên, trái tim tĩnh lặng cũng bắt đầu đập đều, nhịp nhàng rung động, lý trí cũng bắt đầu quay trở về…
Hung hăng mút hai lần, bờ môi Khương Thượng lưu luyến không muốn rời khỏi cổ thanh niên khôi ngô kia, nhưng sợ khi anh chìm đắm trong máu tươi thơm ngọt thì sẽ hút khô máu của thanh niên trước mắt mất, vì chắc bụng mà khiến đồ ăn mất mạng, mặc kệ là trước khi tận thế, hay là sau khi tận thế thì Khương Thượng vẫn làm không được.
Khương Thượng buông cổ thanh niên ra, bàn tay ấn nhẹ bờ vai thanh niên đang ngây ngốc một cái, thân thể cứ thế nhẹ nhàng nhảy lên, mũi chân chạm nhẹ trên mặt đất, cả người Khương Thượng vọt thẳng về phía cửa sổ…
Laser đề phòng cướp pha lê vào trong tay Khương Thượng thì lại giống như đậu hũ vỡ vụn, anh vọt thẳng ra cửa sổ, lóe lên vài cái, chớp mắt đã biến mất trong bóng đêm mịt mù.
Chỉ còn lại tiếng gào thất thanh đầy lo lắng chậm mất mấy nhịp của thanh niên truyền lại trong gió: “Không, cậu chờ một chút, đồ của cậu còn ở đây, còn chưa mang đi mà… Tôi sẽ không hại cậu, chúng ta có thể trở thành bạn bè…”
Đáng tiếc, cho dù Long Thất có gọi thế nào, cỗ thi thể mà hắn vừa đoạt được, cứ như vậy vứt bỏ quan tài đá mà anh đã dùng để ngủ hơn chục ngàn năm, rời đi mà không quay đầu lại.
Sắc mặt Long Thất không tốt, nhưng đồng thời trên mặt cũng xuất hiện đám mây hồng, hắn sờ cái trán có nhiệt độ quá cao, nhịp tim càng lúc càng nhanh.
Hắn bị bệnh rồi sao?
Tại sao lại có cảm giác cơ thể càng ngày càng nóng, nhiệt độ cơ thể càng ngày càng cao, Long Thất cảm thấy hắn có lẽ nên đến suối băng tắm. Nhưng ngay khi hắn quay đầu chuẩn bị cất cái quan tài đá cổ, kết quả không đợi Long Thất hành động, cái nắp quan tài đá tự động đóng lại, lưu lại ánh sáng rồi không cánh mà bay, tiếp tục biến mất một lần nữa ở cửa sổ!
Long Thất tức đến dậm chân, rít lên một tiếng, phòng nghỉ dành cho khách quý lập tức bị bạo nổ, một con rồng lớn mấy chục mét xông vào bóng đêm…
Mặc dù nghe được tiếng thanh niên tuấn tú kia la lên, nhưng Khương Thượng lại không bị ngốc, nếu có thể tin đàn ông thì heo mẹ đã có thể leo cây, lúc này không chạy, chờ sau này bị bắt, anh có thể bị đưa đến viện nghiên cứu mổ xẻ mấy miếng!
Sau khi nhanh chóng chạy qua mấy cái quảng trường, Khương Thượng đi chân trần đứng trong hẻm nhỏ tối tăm. Mặt đất rất sạch sẽ, dù là mặt đất trong hẻm nhỏ cũng không có rác đâm chân!
Nhìn một vòng, nơi này rất lạ, cũng may có thể nhìn thấy phụ đề tiếng Trung, vừa rồi thanh niên tuấn tú lại có chút không đứng đắn kia nói tiếng Trung, anh có thể nghe hiểu, cũng không biết anh đã ngủ bao lâu.
Cắn cắn đầu ngón tay, trong con ngươi đen nhánh của Khương Thượng xẹt qua ánh sáng, trong miệng nhanh chóng lẩm bẩm vài câu, ngọc thạch màu đen lớn bằng đầu ngón tay đột ngột xé không gian xuất hiện từ đằng xa, Khương Thượng đưa tay bắt lấy dây xích bằng ngọc thạch màu đen, trực tiếp đeo ở trên cổ của mình.
Mặt nạ màu bạc đã bị anh gỡ xuống từ sớm, bây giờ cũng nhét vào quan tài ngọc bên trong không gian, Khương Thượng lại tiếp tục vội vàng thay đồ ngủ, mặc một cái áo sơ mi trắng đơn giản lên người, phối cùng với một cái quần jean thoải mái cùng đôi giày thể thao, thiếu niên tràn đầy tinh thần phấn chấn nhanh chóng xuất hiện.
Đi ra khỏi hẻm nhỏ mờ tối, theo mỗi bước chân rời đi của thiếu niên, đèn đường nơi hẻm nhỏ trong nháy mắt sáng lên một chút!
Khương Thượng vừa đi vừa chép miệng mấy lần, máu của thanh niên kia cực kỳ ngon ngọt, vừa rồi hút hơi mạnh, hi vọng thanh niên không sao.
Có điều nghĩ tới việc thanh niên vừa rồi còn cực kỳ khoẻ mạnh gào to, nghĩ chắc không có chuyện gì đâu.
Một ngày nào đó anh phải lấy lại Thi Đan từ trong tay thanh niên, đến lúc đó anh sẽ tìm cơ hội hút thêm lần nữa là được.
Vừa nghĩ xong, Khương Thượng vừa ung dung đi trên đường, vừa tiện tay lấy một gói đồ ăn vặt nhỏ từ trong không gian ra bắt đầu ăn, một đôi mắt đầy tinh thần, đảo qua mấy cái tên của mấy cửa hàng chung quanh, Khương Thượng đang tự hỏi phải làm thế nào để hoà nhập với xã hội này.
Cảm giác ngủ hơi lâu, đầu khớp xương hơi cứng, anh quả thực nên hoạt động gân cốt một chút.
Có trang giấy bị thổi qua, vừa vặn rơi ở trước mắt Khương Thượng.
Khương Thượng dừng bước, xoay người nhặt lên.
Người thiếu niên bên trong lệnh truy nã này, tóc đen mắt đen, dáng người không kém Khương Thượng bao nhiêu, vẻ ngoài thì hơi bình thường một chút, Khương Thượng cười cười, gương mặt xinh đẹp dần trở nên bình thường, chớp mắt đã giống thiếu niên bị treo thưởng kia như đúc, không thể nào phân biệt.
“Không ngờ cũng tên là Khương Thượng, cái duyên này, mặc kệ cậu gặp phải chuyện gì, tôi cũng sẽ giúp cậu.” Sau khi Khương Thượng nói xong, bỏ giấy truy nã vào trong không gian, chuẩn bị đi điều tra một chút.
Ngay vào lúc Khương Thượng chuẩn bị kiếm một chỗ để tìm hiểu tin tức thì anh phát hiện chân của mình bị ôm lấy, im hơi lặng tiếng, chuyện này khiến Khương Thượng hoảng sợ.
Cúi đầu, Khương Thượng lập tức đối mặt với một đôi mắt to đen lanh lợi cộng thêm hai quầng mắt thâm to, lông xù ngốc nghếch đáng yêu, Khương Thượng vui vẻ nói: “Cục cưng quốc bảo đáng yêu, không thể nào, hiện tại là thời đại nào vậy, không ngờ quốc bảo cũng có thể chạy rông ngoài đường sao?”

Danh sách chương

Bình luận

Nội dung liên quan