Fujoshi Is Me

13/08/2022 10:54 29 lượt truy cập

Bắt Đầu Xóa Bỏ Vấn Đề Nhà Trẻ Thú Nhỏ – Thiên Hoa
Chương 4 ☆ Cố Gắng Hít Cục Cưng Quốc Bảo Đáng Yêu

Báo cáo
Khương Thượng vô cùng kinh ngạc, ánh mắt càng dính chặt trên người bé quốc bảo đáng yêu đang ôm lấy bắp chân của anh không buông, kéo cũng kéo không thả!
Nhớ nghề nghiệp ước mơ ngày đó của Khương Thượng chính là trở thành một bảo mẫu chăm sóc những bé gấu trúc đáng yêu.
Như vậy thì anh có thể vuốt ve cục quốc bảo này cả ngày.
Đáng tiếc ước mơ cuối cùng cũng chỉ là ước mơ, còn chưa đợi được đến lúc anh thực hiện, anh đã chết trên đường về nhà bà ngoại!
Nắm chân nhỏ cùng bộ lông xù tròn vo, bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu đến mức phạm quy, trái tim vốn đập chậm rãi, giờ khắc này lại nhảy bịch bịch nhanh chóng, cảm giác động tâm đến rồi!
Khương Thượng nhanh chóng ngẩng đầu nhìn chung quanh, phát hiện người lẻ tẻ trên đường bước đi vội vàng, không có người chú ý tới anh, anh nhanh chóng đưa tay ôm lấy bé quốc bảo đáng yêu ở bên chân, vùi mặt vào, hít sâu, bé quốc bảo đáng yêu thơm phức…
A a a!
Hít cực kỳ cực kỳ thơm!
Hình thái cuối cùng của hít mèo chính là hít cục cưng gấu trúc!
A a a…
Xác sống cũng muốn chết tim!
. . . . . .
Kích động hồi lâu, Khương Thượng mới khôi phục bình thường.
Thấy bé quốc bảo đáng yêu trong ngực tròn vo một cục, nhưng cân nặng lại nhẹ đến bất thường.
Khương Thượng cẩn thận vuốt ve hai lần, nhìn bé thú ngốc ngoan ngoãn nằm trong ngực, đau lòng hỏng mất thôi, nhất định là bị ngược đãi rồi, nhẹ như vậy, nhất định không được ăn no…
Dùng lực tinh thần quét qua không gian trong quan tài ngọc, Khương Thượng rất nhanh đã tìm được một mảng rừng trúc nhỏ bên trong thảm thực vật to lớn tươi tốt, măng tươi non nhiều nước nhất định là món bé gấu trúc yêu thích nhất!
Khi bé mới chạy thoát khỏi đám người lớn bao quanh, mắt to nhìn chằm chằm vào thiếu niên phía trước, bé ngửi thấy mùi hương cực kỳ dễ ngửi, hơi có cảm giác muốn ăn.
Từ khi bé dứt sữa sau khi sinh thì vẫn mãi không tìm được đồ ăn yêu thích, bé không chút do dự chạy tới, ôm lấy bắp chân thiếu niên, muốn ỷ lại!
Vì miếng ăn, phải liều mạng!
Còn chưa hóa hình nên bé không thể nói chuyện, bé trực tiếp dùng hành động cho thấy bé muốn cái gì.
Ngón tay bị bé quốc bảo đáng yêu dùng sức liếm liếm liếm, Khương Thượng nhớ lại, anh vừa rồi có ăn măng giòn, cục cưng nhất định ngửi được mùi măng. Nhìn bộ dáng nóng nảy của bé quốc bảo đáng yêu, Khương Thượng rất nhanh đã kịp phản ứng, bé quốc bảo đáng yêu nhất định đã đói bụng rồi.
Khương Thượng hơi giận, không ngờ lại có người có thể bỏ đói bé quốc bảo đáng yêu, anh vuốt ve cái đầu lông xù nói khẽ: “Bé con đừng sợ, sau này đi theo anh trai, anh sẽ không để bé đói bụng.”
Khương Thượng vừa nói xong, nhanh chóng dùng lực tinh thần chặt đứt một gốc mong non vừa đào được, vội lột bỏ xác, măng non tuyết trắng dần xuất hiện trong tay Khương Thượng…
Ngay trong nháy mắt, bé quốc bảo trừng đôi mắt thật to, đồ ăn ngon xuất hiện rồi, bé lập tức kêu oa oa, vội vàng không nhịn được.
Khương Thượng nhìn bé quốc bảo đáng yêu đang vặn vẹo trong ngực, có điều cũng không nỡ để bé quốc bảo đáng yêu tiếp tục đói bụng, lập tức nhét măng vào trong tay ngắn của bé quốc bảo.
Nhìn bé quốc bảo đáng yêu vội vàng dùng hai cánh tay ngắn ôm măng gặm cắn, Khương Thượng vò đầu bé quốc bảo xong mới mở miệng nói: “Nhóc chạy đến từ đâu đấy, tên là gì, nếu không để anh trai này đặt tên cho nhóc nhé! Quốc bảo ở quê anh, mỗi nhóc đều có tên của mình. Mặc dù nhóc hơi nhẹ, nhưng cũng là một nắm, nếu không cứ gọi nhóc là Đoàn Tử đi, có được không, không trả lời thì anh coi như nhóc chấp nhận đấy.”
“Oa oa.” Nghe thấy giọng nói bao quanh, bé bận rộn gặm cây trúc ngon miệng nhưng vẫn dành thời gian ra trả lời một câu.
Khương Thượng im lặng nhìn trời, Đoàn Tử đúng là hơi không nể mặt mũi!
“Nếu Đoàn Tử đã trả lời, vậy quyết định lấy cái tên này nhé, thật ngoan!” Khương Thượng vui vẻ nói.
Nếu cục bông này lớn hơn một chút, nghe hiểu được anh nói, nhất định sẽ trợn to mắt trừng một cái.
Được, anh có măng, anh có quyền!
Hai tay ôm bé quốc bảo lông xù đáng yêu, Khương Thượng hạnh phúc lâng lâng, anh nhanh chân bước vào một cửa hàng, mục tiêu đầu tiên của Khương Thượng chính là tiệm sách trước mắt cách đó không xa!
Rồng lớn xông ra khỏi phòng nghỉ dành cho khách quý, đuổi theo hướng quan tài đá cổ biến mất, đáng tiếc Long Thất không thể phát hiện ra bất cứ thứ gì.
Lúc này Long Thất mới từ từ phát hiện, hắn chẳng những làm mất thi thể của người cổ, ngay cả quan tài đá cũng mất rồi, năm mươi tỷ của hắn, cứ biến mất như vậy, tiền tiêu vặt một năm của hắn, gào gào gào…
Tiếng gầm gừ của rồng lớn không ngừng vang lên trên thành chủ Tinh cầu Aimola, có không ít người trong thành đều nhìn về phía bầu trời, trái tim thắt chặt.
Trước đó còn có tư tưởng với thi thể người cổ, hiện tại thì lại không còn.
Đây thật sự là một con rồng thần của Đế quốc Thần Long chân chính có thể hoàn toàn biến thân, vừa ra đời đã có sức mạnh chín sao, không phải cư dân bình thường của Đế quốc Thần Long, hình thể như vậy nhất định là quý tộc, không thể trêu vào đâu, không thể trêu vào…
Bên trong đống đổ nát ở phòng khách, tiểu Bát lộ ra biểu cảm khóc thút thít, hình chiếu 3D sáng lên trước mắt nó, xuất hiện một người đàn ông cao lớn anh tuấn đang ngồi trên ghế làm việc, ánh mắt thâm thúy quét tới, tiểu Bát lập tức kẹp chặt hai chân run rẩy.
“Nghe nói tiểu Thất đoạt được một cỗ thi thể của người cổ, đâu rồi.” Giọng nói lạnh tanh của Thái tử tộc Rồng truyền vào trong hệ thống của tiểu Bát.
Tiểu Bát run rẩy khóc hu hu, trả lời đứt quãng: “Thái tử Điện hạ, không còn, không còn rồi.”
Nghe Tiểu Bát nói, thái tử Long Diệc nhíu mày, hừ lạnh: “Không còn? Bên trong mảnh tinh vực này, chẳng lẽ còn có người dám đoạt đồ với tộc rồng sao, Thất điện hạ đâu, gọi em ấy tới đây.”
“Không, không phải, thái tử điện hạ, không có người cướp…” Tiểu Bát run rẩy, không thể biểu đạt rõ ràng, nó quá sợ bị bắt trở về tái tạo lại.
Bên cạnh Thái tử Điện hạ xuất hiện một người đẹp cực kỳ yêu diễm, y nhìn bộ dáng buồn cười không thể khá hơn này của tiểu Bát, nói: “Được rồi, chiếu lại hình ảnh là được.”
Tiểu Bát lập tức truyền hết toàn bộ hình ảnh khi đó lên, tiếng đập cửa bên ngoài cuối cùng cũng đến.
Tiểu Bát nhẹ nhàng thở ra, biết ơn Y Mỹ Nhĩ đã tới cứu nó, hấp tấp chạy đến mở cửa.
Long Diệc nhìn hình ảnh chém quan tài đá đầy ngu ngốc của cậu em thứ bảy bên trong video mà chỉ biết lắc đầu, khi em trai chém trúng tay, hắn có chút dở khóc dở cười, xem như uổng phí mấy năm tập luyện tay nghề mà lại có thể chém trúng tay mình, càng ngày càng có triển vọng.
Khi Long Diệc nhìn thấy cảnh quan tài đá hấp thụ vết máu xong thì xuất hiện khe hở, em trai đẩy nắp quan tài rồi định ôm thiếu niên bên trong ra, nhưng sau đó đột nhiên lại nhìn thấy thiếu niên ôm em trai, cắn em trai bị thương còn hút máu của hắn, làm xong còn chạy trốn, sau đó em trai hắn rõ ràng có thay đổi, lông mày như lưỡi đao trên khuôn mặt nhăn lại thật sâu.
Long Diệc gõ gõ bàn làm việc, ánh mắt quét về phía Long Nhạc nói: “Cậu hai, chú đi xem thế nào đi, tinh vực yên bình đã lâu, nhưng bây giờ lại đang dần xuất hiện sóng ngầm mãnh liệt, anh không hi vọng những tên đó ra tay từ phía Tiểu Thất, nó quá đơn thuần, anh nghi ngờ có người cùng ra tay nhằm vào Tiểu Thất.”
Một người thanh niên yêu dị chầm chậm bước ra từ trong bóng tối, trong tay cầm một con dao nhỏ bị hắn ta chuyển qua chuyển lại nhanh như gió, hoa cả mắt!
Long Nhạc cười nhạo một tiếng: “Anh cả, nó muốn thiến anh, còn muốn ngâm rượu bán đấu giá, thế mà anh lại không tức giận à? Không phạt nó sao, anh tự dưng tốt tính như thế từ lúc nào vậy?”
Nhìn lướt qua cậu hai, Thái tử Điện hạ nhíu mày cười nhẹ: “Nó không làm được, không thành sự thật, có điều mặc dù anh không ngại, nhưng xúc phạm anh lớn thì phải phạt, tịch thu tiền tiêu vặt năm sau của nó.”
Long Nhạc nghe thấy lời anh cả nói xong thì bật cười.
Nhìn Long Nhạc cười ha ha có chút hả hê: “Nghe được tin này, bảo đảm tiểu Thất nhất định sẽ phát điên ha ha ha…”
Long Thất gào thét, vừa vẫy đuôi một cái, gác chuông tượng trưng cho thành chủ Tinh cầu Aimola lập tức bị cái đuôi vung nứt. Long Thất phẫn nộ gầm thét một hồi, tức giận nhưng không có chỗ giải toả, máu toàn thân đều sắp chảy ngược dòng, hắn tìm không thấy người cổ của hắn, chỉ có thể đi đến suối băng nổi danh nhất Aimola, đi để dập lửa trước, chờ sau khi cơ thể khôi phục thì hắn nhất định phải tìm về được năm mươi tỷ của hắn.
Ngay lúc thân thể con rồng cao lớn rơi xuống suối băng thì Khương Thượng lúc đó lại đang ôm bé quốc bảo đáng yêu, một tay cầm quyển lịch sử thịnh suy vạn năm của con người đi tìm một nơi hẻo lánh trong tiệm sách rồi ngồi xuống đọc.
Về tiếng gào thét truyền từ đỉnh đầu, bóng đen to lớn lướt qua dưới ánh trăng mông lung chỉ hấp dẫn ánh mắt Khương Thượng chưa được một giây, anh lập tức bị trang bìa cuốn sách hơn mười ngàn chữ hấp dẫn…
Lúc này, trong khu biệt thự khách sạn xa hoa tại thành chủ Tinh cầu Aimola, Quận Vương Gia tộc Gấu đang hỗn loạn, thiếu gia nhỏ của tướng quân hoàng tộc mà bọn họ đang đón tiếp mất tích rồi.
Trời ơi, nhóc con còn chưa hóa hình, chắc chắn không thể nói chuyện câu thông với ai, hơn nữa cũng không có sức chiến đấu. Lại thêm cái bệnh kén ăn, thường phải dựa vào dịch dinh dưỡng để bảo toàn mạng sống, đi ra ngoài với tình trạng như vậy thì sao có thể sống chứ…

Danh sách chương

Bình luận

Nội dung liên quan