Fujoshi Is Me

13/08/2022 10:54 115 lượt truy cập

Bắt Đầu Xóa Bỏ Vấn Đề Nhà Trẻ Thú Nhỏ – Thiên Hoa
Chương 5 ☆ Bé Quốc Bảo Gây Họa

Báo cáo
Khương Thượng lật xem sách trong tay, có một số chữ đã thay đổi, thế nhưng dù có đoán mò thì vẫn có thể xem hiểu ý đại khái, dù làm thế nào anh cũng không nghĩ tới, chỉ mới ngủ một giấc mà đã nằm đến hơn vạn năm sau!
Lúc đó khí hậu quá khắc nghiệt, khắp nơi trên trời dưới đất đều ngập mùi hôi thối, anh chỉ muốn ngủ một giấc, đợi những ngày tận thế qua đi, hoàn cảnh tốt hơn một chút rồi mới tỉnh lại, kết quả khi vừa mới mất cảm giác một cái thì đã ngủ quên!
Khương Thượng lật xong sách trong tay, cơ bản đã hiểu được tình trạng của thế giới hiện tại…
Ôm bé quốc bảo tròn vo ở trong lòng, bé đã gặm hết cụm măng tươi mới, nhẹ nhàng dựa vào trong lòng thiếu niên, ôm eo nhỏ của thiếu niên thật chặt, trong lúc ngủ còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, giọng mềm ngọt không cưỡng lại được, ở trong mắt Khương Thượng thì đáng yêu đến mức không có gì sánh nổi!
. . . . .
Bóng đêm càng lúc càng sâu, ánh mắt Khương Thượng nhìn về phía bên ngoài cửa sổ hơi lộ ra vẻ mê man, thế giới vạn năm sau đã không còn có người có liên hệ với anh!
Không đúng, Khương Thượng lập tức nghĩ đến cái tên có mùi máu uống rất ngon kia, hắn đã đoạt mất Thi Đan của anh, nhất định phải lấy lại thứ này. Bằng không thi thể của anh sẽ không hoàn mỹ, nói không chừng còn khiến anh rơi vào tình trạng tiêu vong.
Còn có bé quốc bảo nho nhỏ ở trong lòng nữa, anh muốn nuôi, đây là nguyện vọng lúc chưa chết của đời trước, thật không ngờ phải đợi đến vạn năm sau mới thực hiện được.
Khương Thượng cũng muốn đi tham quan một chút, nhìn xem thế giới vạn năm sau này…
Hiện tại đầu tiên phải có được một thân phận đã, tuy đã có sẵn, nhưng lại là thân phận bị truy nã, chỉ nằm ở hàng dự bị. Nếu bị điều tra ra thân phận thật thì có thể bị lôi đi nghiên cứu, dù sao anh cũng bị đính chặt một cái biệt danh là hiện vật cổ của loài người mà.
Không hộ khẩu mà muốn đi qua đi lại bên ngoài thì chỉ có ở Tinh vực Hỗn Loạn, tất cả mọi nơi khác đều khó đi nửa bước, nhất định phải có một nơi thừa nhận thân phận thì mới được. Tinh tệ, đúng vậy, thứ mà anh cần nhất bây giờ chính là tinh tệ, là thứ thông dụng khắp vũ trụ, có tiền thì có thể đi khắp thế giới, không có tiền thì nửa bước cũng khó, nên nhất định phải có được tiền.
Tuy anh đã thay đổi vẻ bề ngoài nhưng nhìn qua thanh niên bị anh cắn thì có vẻ không giống người bình thường, phải đề phòng, không thể lấy ra thứ gì đó trong không gian nữa.
Nhìn bầu trời đêm đen kịt bên ngoài tấm kính, khóe miệng Khương Thượng khẽ nhếch lên, anh có biện pháp, dù có khó khăn gì cũng không thể làm khó được một xác sống!
Đứng ở trước cửa trung tâm thương mại đã vắng bóng người, may mà vẫn có thể được đọc sách miễn phí, nếu không… Ngày hôm nay Khương Thượng đã không thể ra khỏi cánh cửa lớn này rồi.
. . . . .
Trong hẻm nhỏ mờ tối, cách đó không xa chính là khu đèn đỏ nổi tiếng nhất ở chủ thành Aimola, một thiếu niên có bề ngoài xin đẹp, ôm một bé quốc bảo trong lòng, bước đi một cách cẩn thận.
Trong hẻm nhỏ trống vắng chỉ có tiếng bước chân của một mình thiếu niên, cái bóng của thiếu niên bị kéo thật dài…
Phía sau có tiếng bước chân nhỏ nhẹ đến mức không thể nhận ra lọt vào trong tai, Khương Thượng hưng phấn, đến rồi!
Lần đầu tiên làm chuyện vi phạm pháp luật như thế này, đúng là có hơi kích thích!
Người này hoàn toàn quên mất bản thân là một xác sống, đã từng uống máu không ít người, mức độ nghiêm trọng của chuyện này còn hơn hành vi vi phạm pháp luật.
“Tên nhóc kia mau giao tinh tệ với đồ có giá trị ra đây, tâm tình anh trai đây đang tốt, sẽ bỏ qua cho mày.” Giọng đàn ông thô lỗ vang lên ở phía sau Khương Thượng.
Dừng bước chân, khoé miệng Khương Thượng khẽ nhếch lên, vốn không thèm để ý đến lưỡi dao sắc bén đặt cạnh cái cổ trắng non mịn, anh biết sẽ có tên mắc câu ở nơi hỗn loạn này!
Khương Thượng xoay người, siết chặt tay đối phương, nhếch miệng lên, hiển nhiên đang đắc ý mà hừ lạnh một tiếng: “Đánh cướp, giao tinh tệ ra, nếu không… Thiến mày.”
Hai tiếng đánh cướp cùng diễn biến này khiến gã sửng sốt, sau đó ha ha cười nói: “Cậu em, lúc ra ngoài chơi mẹ mày không nói cho mày biết, thế giới bên ngoài rất nguy hiểm à.”
“Ha ha.” Anh cười hai tiếng, Khương Thượng buông cổ tay của đối phương ra, bắt lấy lưỡi dao sắc bén rồi bẻ thẳng thành cong.
Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, Hoàng Mao nhìn thiếu niên phía trước bị chặn lại, cười to nói: “Người anh em, con mồi hôm nay có vẻ ngon đấy, cùng chơi nhé thế nào, một khu này đều do đại ca tao bảo vệ đấy.”
. . . . .
Tiếng xương gãy, tiếng hét chói tai, tiếng kêu thảm thiết truyền ra thật xa!
Mấy tên nằm bên trong hẻm nhỏ dùng hết sức để đứng dậy, nhưng dù cố gắng đến thế nào thì cũng không thể gượng dậy nổi!
Sau khi thiếu niên rời đi, một quả cầu bay đáp xuống, trôi nổi trên người vài tên không thể bò dậy nổi, giọng điện tử không bay bổng vang lên: “Phạt 2000 tinh tệ vì làm tổn hại đến công trình công cộng, 500 tinh tệ vì làm ô nhiễm mặt đất…”
Khương Thượng dừng lại trước cửa hàng tiện lợi, bắt đầu thu hoạch tối nay.
Thiếu niên cảm giác được Đoàn Tử vừa tỉnh ngủ đang dụi dụi ở trong lòng mình, sau đó mới thả cánh tay ngắn ngủn ra rồi cố trèo xuống từ trên người thiếu niên, chạy đến dưới cầu thang bắt đầu xuỵt xuỵt!
Tiếng máy đếm tiền xành xạch, che giấu tiếng xuỵt xuỵt của Đoàn Tử.
“Tốt lắm, có 2000 tinh tệ, đủ cho mình tìm được một nơi để ở, đánh cướp quả nhiên là con đường phát tài nhanh nhất.” Khương Thượng giơ mấy viên tinh tệ trong tay lên hôn gió, đã giải quyết xong vấn đề lớn nhất hiện tại rồi, có tinh tệ rồi chẳng lẽ lại sợ không có thân phận sao!
Ôm lấy bé quốc bảo đã chạy về, Khương Thượng đứng lên, kết quả trên đầu xuất hiện một ánh sáng, một quả cầu bay nhỏ đáp xuống trước mắt Khương Thượng, âm thanh ngang phè vang lên: “Phạt 1000 tinh tệ, không coi trọng bé con, để bé con tiểu tiện không đúng chỗ.”
“Thôi đi, mày có ý gì, một nghìn tinh tệ, mày ăn cướp à, không được.” Khương Thượng la lên, anh chỉ có hai nghìn tinh tệ, còn là mới vừa cướp được, còn chưa cầm nóng tay.
Sau khi quả cầu bay bị Khương Thượng từ chối thì cứ không ngừng lặp đi lặp lại một câu, sau ba lần cảnh cáo cũng không thấy thiếu niên nộp tiền phạt, vì vậy mở chức năng giật điện lên.
Khi bị một tia điện cấp một công kích, bé quốc bảo Đoàn Tử hét lên sợ hãi, thần giữ của trong người Khương Thượng bắt đầu trỗi dậy, càng ngày càng điên, mới giơ lên một cước đã đạp văng quả cầu bay lơ lửng đang đòi nợ bên người giống như con ruồi.
Quả cầu bay còn đang cảnh cáo chạm đất, “bốp” một tiếng, có khói trắng bay ra, hiển nhiên đã bị hỏng…
Trong chớp mắt này, trên con phố không người an tĩnh, từng quả cầu bay lập tức sáng lên, phát ra tiếng còi báo động đầy chói tai, Khương Thượng ngơ ngác nghe tiếng còi inh ỏi, tình huống gì vậy? Đây là tổ ong vò vẽ à?
Khương Thượng nhận ra mình còn chưa đủ hiểu biết về thành phố, lúc này anh không phải không có khả năng thoát khỏi những quả cầu bay phiền phức này, vì không cần, cho nên anh nhanh chóng lao ra ngoài, chuẩn bị hất văng hết quả cầu bay xong rồi nói…
Bên trong khách sạn nhỏ, Khương Thượng sờ sờ Đoàn Tử nằm ngủ say khò khò ở trên giường, vừa rồi anh chạy muốn tắt thở, chỉ có cách thoát khỏi truy đuổi của đám cầu bay, kết quả bé con gây họa, lại có thể ngủ yên!
Trên màn hình ba chiều trong phòng lúc này đang chiếu cảnh đấu giá ở Aimola, Khương Thượng nhìn cuộc cạnh tranh kịch liệt này, tim nhỏ run rẩy, phải túm chặt đuôi thôi, anh không muốn bị đưa vào phòng nghiên cứu xẻ thịt đâu.
Mấy người này điên rồi, chẳng phải chỉ là một cái xác thôi sao?
Năm tỷ à, nghĩ đến người thanh niên mở nắp quan tài của mình ra, chẳng những bị anh hút hơn nửa máu toàn thân, còn mất toi năm tỷ, chắc người thanh niên kia sắp phát điên rồi! Chắc chắn Khương Thượng không nghĩ quá!
Ngay khi màn hình chiếu ba chiều vừa chuyển, một người giống như phóng viên xuất hiện, hình ảnh phía xa chính là một dãy nhà, nếu như anh nhớ không lầm thì đây có lẽ chính là tòa nhà mà anh đã trốn thoát.
Chỉ là hiện tại đang xảy ra chuyện gì vậy, tại sao căn phòng lại tan nát đến thế, anh với quan tài ngọc đen có thể phá hư căn phòng thành như vậy sao? Không thể nào, anh và quan tài nhiều nhất cũng chỉ phá hư cửa sổ thôi, trên vách tường có cái lỗ to như thế, nhất định không phải tạo thành chỉ vì một cái quan tài hai đến ba mét.
“Theo suy đoán của chúng tôi, có một tổ chức nào đó đã cướp quan tài cổ, cho nên hiện tại quan tài cổ và thi thể người cổ đã biến mất, vị thần Rồng sở hữu quan tài cổ tức giận, biến hình truy dấu, có điều theo như nguồn tin đáng tin cậy, ngài thần Rồng vẫn chưa bắt được tên ăn trộm, Đài phát sóng trực tiếp Ba Lạp Lạp sẽ tiếp tục theo đuổi sự việc. Hy vọng mọi người sẽ tiếp tục quan tâm đến Ba Lạp Lạp, tiếp tục quan tâm Đóa Đóa nha!” Cuối cùng thiếu nữ còn làm một động tác dí dỏm, kéo âm thật dài!
Hình ảnh lại chuyển đổi, Khương Thượng biết tin tức sẽ được ưu tiên phát sóng trên trang đầu của các hành tinh nhưng phải có điều kiện là có người chỉ định phát sóng trực tiếp, không nghĩ tới khi anh còn sống chưa từng được lên trang đầu phát sóng, nhưng vạn năm sau cho đến ngày hôm nay, lại có thể trở thành hiện vật cổ nhà nhà đều biết, đều đua nhau tranh đoạt!
Duỗi người, đầu ngón tay Khương Thượng chạm trên màn hình chiếu ba chiều, chuẩn bị tiếp tục bổ sung thông tin về thế giới giữa các vì sao của vạn năm sau.
Một tiếng ầm vang lên, cửa phòng nhỏ bị đá văng dữ dội, trong nháy mắt có 4, 5 cảnh sát đang cầm súng đạn thật, chen kín căn phòng nhỏ, từng người từng người cầm súng ống dữ tợn nhắm thẳng vào ót Khương Thượng…
Tim nhỏ của Khương Thượng đập bình bịch, càng nảy càng nhanh, bị phát hiện rồi, bị phát hiện rồi…
Không thể nào, lúc đó anh có sử dụng năng lực bóp méo không gian, cho dù có theo dõi hay là dùng cái loại quả cầu bay đó, cũng không thể nào hoạt động bình thường.
Như vậy, nhất định là tại Đoàn Tử tiểu tiện lung tung, còn anh thì lại phá huỷ quả cầu bay, Khương Thượng lập tức cực kỳ hối hận, sớm biết vậy thì anh đã nhận phạt rồi…
Bên trong suối băng, thần rồng Long Thất điện hạ quẫy quẫy đuôi, đong đưa đầu, thử nhe răng, nhất thời khiến du khách hưởng thụ suối băng mát mẻ sợ hãi chạy tan tác như chim.
Ông chủ ký hợp đồng khóc không ra nước mắt nhìn một con rồng chiếm toàn bộ suối băng, du khách thì bị con rồng ngang ngược doạ chạy rồi. Ông chủ thề từ nay về sau bán vé phải tính theo cân nặng, chứ bây giờ tính phí cũ cho một mình hắn thì ông ta chịu thiệt quá.
Rung động kỳ lạ xuất hiện trong cơ thể không rõ tại sao cuối cùng cũng biến mất, Thất điện hạ nâng cái bụng lên, tiếp tục hưởng thụ mát mẻ hiếm có ở nhiệt độ cao, thiết bị đầu cuối trên móng vuốt lấp lóe, không đợi Long Thất nhận điện, khuôn mặt anh hai mà Long Thất cực kỳ khó chịu xuất hiện, chỉ cần người đó xuất hiện thì còn lâu mới có chuyện tốt xảy ra.
“Anh lại quấy nhiễu thiết bị đầu cuối của em, em sẽ nói cho anh cả biết.” Long Thất gào một tiếng với màn hình ba chiều, hắn muốn tố cáo.
Long Nhạc nghe thấy lời đe doạ từ em trai mình nhưng hoàn toàn không thèm để ý, hắn ta cười ha ha nhìn có chút hả hê, e sợ thế giới chưa đủ loạn nói: “Tiểu Thất à, anh cả biết em nói xấu anh ấy rồi, anh ấy nói sẽ tịch thu tiền tiêu vặt năm sau của em, còn công việc của em thì giao cho cậu sáu rồi. Sau này em cần phải tự lực cánh sinh thôi, có vui vẻ không, bất ngờ hay ngạc nhiên…”
Trong nháy mắt, nơi này vốn là suối băng, bây giờ nhiệt độ lại chợt giảm mạnh, ông chủ càng lạnh càng run, suy nghĩ có nên rút lui trước hay không?!!
Kết quả, một tiếng gầm rung trời vang lên, ông chủ trợn trắng mắt rồi ngã thẳng xuống.
Ông ta hôn mê, trước khi chìm vào bóng tối, ông chủ hối hận vì không chịu nghe lời nhân viên cấp dưới nói, quả nhiên xem rồng là chuyện nguy hiểm đến tính mạng!
Khương Thượng lật xem sách trong tay, có một số chữ đã thay đổi, thế nhưng dù có đoán mò thì vẫn có thể xem hiểu ý đại khái, dù suy nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, chỉ mới ngủ một giấc mà đã nằm đến hơn vạn năm sau!
Lúc đó khí hậu ác liệt, ở khắp nơi trên trời dưới đất đều ngập mùi hôi thối, anh chỉ muốn ngủ một giấc, đợi những ngày tận thế qua đi, hoàn cảnh tốt hơn rồi mới tỉnh lại, kết quả khi vừa mới mất cảm giác một cái thì đã ngủ quên!
Khương Thượng lật xong sách trong tay, cơ bản đã hiểu được tình trạng của thế giới hiện tại…
Ôm bé quốc bảo tròn vo ở trong lòng, bé đã gặm hết cụm măng tươi mới, nhẹ nhàng dựa vào trong lòng thiếu niên, ôm eo nhỏ của thiếu niên thật chặt, trong lúc ngủ còn phát ra tiếng nho nhỏ, giọng mềm ngọt không cưỡng lại được, ở trong mắt Khương Thượng thì đáng yêu đến mức không có gì sánh nổi!
. . . . .
Bóng đêm sâu hơn, ánh mắt Khương Thượng nhìn về phía bên ngoài cửa sổ hơi lộ ra vẻ mê man, thế giới vạn năm sau đã không còn có người có liên hệ với anh!
Không đúng, Khương Thượng lập tức nghĩ đến cái tên có mùi máu uống rất ngon kia, còn đoạt mất Thi Đan của anh, phải lấy lại thứ này. Bằng không thi thể của anh sẽ không hoàn mỹ, nói không chừng còn khiến anh rơi vào tình trạng tiêu vong.
Còn có bé quốc bảo nho nhỏ ở trong lòng nữa, anh muốn nuôi, đây là nguyện vọng lúc chưa chết của đời trước, thật không ngờ phải đợi đến vạn năm sau mới thực hiện được.
Khương Thượng cũng muốn đi tham quan một chút, nhìn xem thế giới vạn năm sau này…
Hiện tại đầu tiên phải có được một thân phận đã, tuy đã có sẵn, nhưng lại là thân phận bị truy nã, chỉ nằm ở hàng dự bị. Nếu bị điều tra ra thân phận thật thì có thể bị lôi đi nghiên cứu, dù sao anh cũng là một hiện vật cổ của loài người cần giữ chặt.
Không hộ khẩu mà muốn đi qua đi lại bên ngoài thì chỉ có Tinh vực Hỗn Loạn, tất cả mọi nơi khác đều khó đi nửa bước, nhất định phải có một nơi thừa nhận thân phận thì mới được. Tinh tệ, đối với anh mà nói, cần nhất là tinh tệ, chính là thứ thông dụng khắp thế giới, có tiền thì có thể đi khắp trời đất, không có tiền thì nửa bước cũng khó đi, nên nhất định phải có được tiền.
Tuy anh đã thay đổi vẻ bề ngoài nhưng nhìn qua thanh niên bị anh cắn có vẻ không giống người bình thường, phải đề phòng, không thể lấy ra thứ gì đó trong không gian nữa.
Nhìn bầu trời đêm đen kịt bên ngoài tấm kính, khóe miệng Khương Thượng khẽ nhếch lên, anh có biện pháp, dù có khó khăn gì cũng không thể làm khó được một con xác sống!
Đứng ở trước cửa trung tâm thương mại đã vắng bóng người, may mà vẫn có thể đọc sách miễn phí, nếu không… Ngày hôm nay Khương Thượng đã không thể ra khỏi cánh cửa lớn này rồi.
. . . . .
Trong hẻm nhỏ mờ tối, cách đó không xa chính là khu đèn đỏ nổi tiếng nhất ở chủ thành Aimola, một thanh niên có bề ngoài thanh tú, ôm một bé quốc bảo trong lòng, bước đi nột cách cẩn thận.
Trong hẻm nhỏ trống vắng chỉ có tiếng bước chân của một mình thiếu niên, cái bóng của thiếu niên bị kéo thật dài…
Phía sau có tiếng bước nhỏ nhẹ đến mức không thể nhận ra lọt vào trong tai, Khương Thượng hưng phấn, đến rồi!
Lần đầu tiên làm chuyện vi phạm pháp luật như thế này, đúng là có hơi kích thích!
Người này hoàn toàn quên mất bản thân là một xác sống, đã từng uống máu không ít người, mức độ nghiêm trọng của chuyện này còn hơn hành vi vi phạm pháp luật.
“Tên nhóc kia mau lấy tinh tệ với đồ có giá trị ra đây, tâm tình anh đây đang tốt, sẽ bỏ qua cho mày.” Giọng đàn ông thô lỗ vang lên ở phía sau Khương Thượng.
Dừng bước lại, khoé miệng Khương Thượng khẽ nhếch lên, vốn không để ý đến lưỡi dao sắc bén đặt cạnh cái cổ trắng non mịn, anh biết sẽ có tên mắc câu ở nơi hỗn loạn này!
Khương Thượng xoay người, siết chặt tay đối phương, nhếch miệng lên, hiển nhiên đang đắc ý mà hừ lạnh một tiếng: “Đánh cướp, giao tinh tệ ra, nếu không… Thiến ngươi.”
Hai tiếng đánh cướp cùng diễn biến này khiến gã sửng sốt, sau đó ha ha cười nói: “Cậu em, lúc ra ngoài chơi mẹ mày không nói cho mày biết, thế giới bên ngoài rất nguy hiểm à.”
“Ha ha.” Anh cười hai tiếng, Khương Thượng buông cổ tay của đối phương ra, bắt lấy lưỡi dao sắc bén rồi bẻ thẳng thành cong.
Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, Hoàng Mao nhìn thiếu niên phía trước bị chặn lại, cười to nói: “Người anh em, con mồi hôm nay có vẻ ngon đấy, chơi với nhau đi thế nào, một khu này đều do đại ca tao bảo vệ đấy.”
. . . . .
Tiếng xương gãy, tiếng hét chói tai, tiêng kêu thảm thiết truyền ra thật xa!
Mấy tên nằm bên trong hẻm nhỏ dùng hết sức để đứng dậy, nhưng dù cố gắng đến thế nào thì cũng không thể gượng dậy nổi!
Sau khi thiếu niên rời đi, một quả cầu bay đáp xuống, treo lơ lửng một vài người không thể đứng dậy, giọng điện tử không phập phồng vang lên: “Phạt 2000 tinh tệ vì làm hư hại công trình công cộng, 500 tinh tệ vì làm ôm nhiễm mặt đất…”
Khương Thượng dừng lại trước cửa hàng tiện lợi, bắt đầu thu hoạch tối nay.
Thiếu niên cảm giác được Đoàn Tử đã tỉnh dụi dụi ở trong lòng mình, lúc này mới buông cánh tay ngắn ngủn ra rồi cố trèo xuống từ trên người thiếu niên, chạy đến dưới cầu thang bắt đầu xuỵt xuỵt!
Tiếng máy đếm tiền xành xạch, che giấu tiếng xuỵt xuỵt của Đoàn Tử.
“Tốt lắm, có 2000 tinh tệ, đủ cho mình tìm được một nơi để ở, đánh cướp quả nhiên là con đường phát tài nhanh nhất.” Khương Thượng giơ mấy viên tinh tệ trong tay lên hôn gió, đã giải quyết xong vấn đề lớn nhất hiện nay rồi, có tinh tệ rồi chẳng lẽ lại sợ không có thân phận sao!
Ôm lấy bé quốc bảo đã chạy về, Khương Thượng đứng lên, kết quả trên đầu xuất hiện một ánh sáng, một quả cầu bay nhỏ đáp xuống trước mắt Khương Thượng, âm thanh ngang phè vang lên: “Phạt 1000 tinh tệ, không xem trọng bé con, để bé con tiểu tiện không đúng chỗ.”
“Thôi đi, có ý gì, một nghìn tinh tệ, mày ăn cướp à, không được.” Khương Thượng kêu lên, anh chỉ có hai nghìn tinh tệ, còn là mới vừa cướp được, còn chưa cầm nóng tay.
Sau khi quả cầu bay bị Khương Thượng từ chối thì cứ không ngừng lặp đi lặp lại một câu, sau ba lần cảnh cáo cũng không thấy thiếu niên nộp tiền phạt, vì vậy mở chức năng giật điện lên.
Khi bị một tia điện cấp một công kích, bé quốc bảo Đoàn Tử hét lên sợ hãi, thần giữ của trong người Khương Thượng bắt đầu trỗi dậy, càng ngày càng điên, một cước đã đạp văng quả cầu bay lơ lửng đang đòi nợ bên người giống như con ruồi.
Quả cầu bay còn đang cảnh cáo chạm đất, “bốp” một tiếng, có khói trắng bay ra, hiển nhiên đã bị hỏng…
Trong chớp mắt này, trên con phố không người an tĩnh này, từng quả cầu bay lập tức sáng lên, phát ra tiếng còi báo động đầy chói tai, Khương Thượng ngơ ngác nghe tiếng còi inh ỏi, tình huống gì vậy? Đây là tổ ong vò vẽ sao?
Khương Thượng nhận ra mình còn chưa đủ hiểu biết về thành phố, lúc này anh không phải không có khả năng thoát khỏi những quả cầu bay phiền phức này, vì không cần, cho nên anh nhanh chóng lao ra ngoài, chuẩn bị hất văng hết quả cầu bay xong rồi nói…
Bên trong khách sạn nhỏ, Khương Thượng sờ sờ Đoàn Tử nằm ngủ say khò khò ở trên giường, vừa rồi anh chạy muốn tắt thở, chỉ có cách thoát khỏi truy đuổi của quả cầu bay, kết quả mà bé con gây họa, cuối cùng đã ngủ yên!
Trên màn hình ba chiều trong phòng lúc này đang chiếu cảnh bán đấu giá ở Aimola, Khương Thượng nhìn cuộc cạnh tranh kịch liệt này, tim nhỏ run rẩy, phải túm chặt đuôi thôi, anh không muốn bị đưa vào phòng nghiên cứu xẻ thịt đâu.
Mấy người này điên rồi, chẳng phải chỉ là một cái xác thôi sao?
Năm tỷ à, nghĩ đến người thanh niên mở nắp quan tài của mình ra, chẳng những bị anh hút hơn nửa máu toàn thân, còn mất toi năm tỷ, chắc người thanh niên kia sắp phát điên rồi! Chắc chắn Khương Thượng không nghĩ quá!
Ngay khi màn hình chiếu ba chiều vừa chuyển, một người giống như phóng viên xuất hiện, hình ảnh phía xa chính là một dãy nhà, nếu như anh nhớ không lầm thì đây có lẽ chính là tòa nhà mà anh đã trốn thoát.
Chỉ là hiện tại đang xảy ra chuyện gì vậy, tại sao căn phòng lại tan nát đến thế, anh với quan tài ngọc đen có thể phá hư căn phòng thành như vậy sao? Không thể nào, anh và quan tài nhiều nhất cũng chỉ phá hư cửa sổ thôi, trên vách tường có cái lỗ to như thế, nhất định không phải tạo thành chỉ vì một cái quan tài hai đến ba mét.
“Theo suy đoán của chúng tôi, có một tổ chức nào đó đã cướp quan tài cổ, cho nên hiện tại quan tài cổ và thi thể người cổ đã biến mất, vị thần Rồng đã sở hữu quan tài cổ tức giận, biến hình truy dấu, có điều theo như nguồn tin đáng tin cậy, ngài thần Rồng vẫn chưa bắt được tên ăn trộm, Đài phát sóng trực tiếp Ba Lạp Lạp sẽ tiếp tục theo đuổi sự việc. Hy vọng mọi người sẽ tiếp tục quan tâm đến Ba Lạp Lạp, tiếp tục quan tâm Đóa Đóa nha!” Cuối cùng thiếu nữ còn làm một động tác dí dỏm, kéo âm thật dài!
Hình ảnh lại chuyển đổi, Khương Thượng biết tin tức sẽ được ưu tiên phát sóng trên trang đầu của các hành tinh nhưng phải có điều kiện là có người chỉ định phát sóng trực tiếp, không nghĩ tới khi anh còn sống chưa từng được lên trang đầu phát sóng, nhưng vạn năm sau cho đến ngày hôm nay, lại có thể trở thành hiện vật cổ nhà nhà đều biết, đều đua nhau tranh đoạt!
Duỗi người, đầu ngón tay Khương Thượng chạm trên màn hình chiếu ba chiều, chuẩn bị tiếp tục bổ sung thông tin về thế giới giữa các vì sao của vạn năm sau.
Một tiếng ầm vang lên, cửa phòng nhỏ bị đá văng dữ dội, trong nháy mắt có 4, 5 cảnh sát đang cầm súng đạn thật, chen kín căn phòng nhỏ, từng người từng người cầm súng ống dữ tợn nhắm thẳng vào ót Khương Thượng…
Tim nhỏ của Khương Thượng đập bình bịch, càng nảy càng nhanh, bị phát hiện rồi, bị phát hiện rồi…
Không thể nào, lúc đó anh có sử dụng năng lực bóp méo không gian, cho dù có theo dõi hay là dùng cái loại quả cầu bay đó, cũng không thể nào hoạt động bình thường.
Như vậy, nhất định là tại Đoàn Tử tiểu tiện lung tung, còn anh thì lại phá huỷ quả cầu bay, Khương Thượng lập tức cực kỳ hối hận, sớm biết mình sẽ phải chịu phạt thì tốt rồi…
Bên trong suối băng, thần rồng Long Thất điện hạ quẫy quẫy đuôi, đong đưa đầu, thử nhe răng, nhất thời khiến du khách hưởng thụ suối băng mát mẻ sợ hãi chạy tan tác như chim.
Ông chủ ký hợp đồng, khóc không ra nước mắt nhìn một con rồng chiếm toàn bộ suối băng, du khách thì bị con rồng ngang ngược doạ chạy rồi. Ông chủ thề từ nay về sau bán vé phải tính theo cân nặng, chứ bây giờ tính phí cũ cho một mình hắn thì ông ta chịu thiệt quá.
Rung động kỳ lạ xuất hiện trong cơ thể không rõ tại sao cuối cùng cũng biến mất, Thất điện hạ nâng cái bụng lên, tiếp tục hưởng thụ mát mẻ hiếm có ở nhiệt độ cao, thiết bị đầu cuối trên móng vuốt lấp lóe, không đợi Long Thất nhận điện, khuôn mặt anh hai mà Long Thất cực kỳ khó chịu xuất hiện, chỉ cần người đó xuất hiện thì còn lâu mới có chuyện tốt xảy ra.
“Anh lại quấy nhiễu thiết bị đầu cuối của em, em sẽ nói cho anh cả biết.” Long Thất gào một tiếng với màn hình ba chiều, hắn muốn tố cáo.
Long Nhạc nghe thấy lời đe doạ từ em trai mình nhưng hoàn toàn không thèm để ý, hắn ta cười ha ha nhìn có chút hả hê, e sợ thế giới chưa đủ loạn nói: “Tiểu Thất à, anh cả biết em nói xấu anh ấy rồi, anh ấy nói sẽ tịch thu tiền tiêu vặt năm sau của em, còn công việc của em thì giao cho cậu sáu rồi. Sau này em cần phải tự lực cánh sinh thôi, có vui vẻ không, bất ngờ hay ngạc nhiên…”
Trong nháy mắt, nơi này vốn là suối băng, lúc này nhiệt độ chợt giảm mạnh, ông chủ càng lạnh run, suy nghĩ có nên rút lui trước hay không?!!
Kết quả, một tiếng gầm rung trời vang lên, ông chủ trợn trắng mắt rồi ngã thẳng xuống.
Ông ta hôn mê, trước khi chìm vào bóng tối, ông chủ hối hận vì không chịu nghe nhân viên cấp dưới nói, xem rồng quả nhiên là chuyện nguy hiểm đến tính mạng mà!

Danh sách chương

Bình luận

Nội dung liên quan