BLACK ROSE NOVEL

25/08/2023 16:32 210 lượt truy cập

[NOVEL] PHƯỢNG LỆ CỬU THIÊN - QUYỂN 1
Chương 1: Nỗi đau thấu tim

Báo cáo

Mây đen cuồn cuộn, sấm sét ầm ầm, những tia chớp không ngừng va chạm trên trời, bắn ra từng luồng ánh sáng chói mắt. Lãnh cung lạnh lẽo, hoang vắng dưới sự phản chiếu những tia sáng làm nổi bật vẻ âm trầm.

» Thả ta ra! Trọng nhi! Trọng nhi của ta! «

Diêu Mạc Tâm điên cuồng đập vào cánh cửa gỗ màu đỏ son của lãnh cung, bạch y nhiễm máu do sinh xong. Suốt một đêm, cuối cùng cơ thể mỏng manh của nàng không thể chống đỡ được nữa mà ngã thành một đoàn trên sàn. Mười ngón tay buông xuống, nó lưu lại mười vết máu dài trên cánh cửa gỗ.

» Ta đã phạm tội gì? Tội gì! Dạ Hồng Dịch, sao ngươi lại đối xử với ta như vậy! «

Diêu Mạc Tâm gào khóc thảm thiết, nước mắt tuôn ra làm ướt vạt áo của nàng, trong lòng lạnh lẽo.

Tối hôm qua, nàng vẫn còn là Hoàng hậu cao quý của Đại Sở. Trong tâm trí nàng vẫn in nỗi đau sinh con. Hài nhi đáng yêu vừa mới sinh còn nằm trong tay nàng khiến nàng hạnh phúc đến nỗi không biết đau khổ nhưng hạnh phúc đến quá ngắn ngủi, khi nàng còn chưa kịp phản ứng thì đã có một đội thị vệ không phân rõ trắng đen lôi từ trên phượng sàng xuống. Chúng ném nàng vào lãnh cung tối tăm và lạnh lẽo này, giờ phút này, Diêu Mạc Tâm vẫn cảm thấy đây chỉ là một giấc mơ.

Xích sắt va chạm vào nhau, cổng cung mở rộng, cuồng phong cuốn theo những chiếc lá rụng thổi mạnh vào. Diêu Mạc Tâm nhắm mắt lại, vô thức cuộn tròn cơ thể vì lạnh.

» Tỷ tỷ! «

Một giọng nói lo lắng vang lên, Diêu Mạc Tâm trợn mắt nhìn Lệ quý phi đang ôm đứa trẻ sơ sinh của mình xuất hiện trước mặt.

» Tố Loan, muội… Trọng nhi! Mau đưa Trọng nhi cho ta! «

Diêu Mạc Tâm mừng rỡ vươn tay muốn đón đứa trẻ sơ sinh trong lòng Lệ quý phi nhưng nàng lại bị một mảnh giấy ngăn cách.

» Ký nó! «

Một thanh âm hung ác, nham hiểm, lạnh lẽo vang lên trong lãnh cung yên tĩnh. Diêu Mạc Tâm vội ngước lên liền chạm phải đôi mắt đen sắc bén. Lúc này, Diêu Tố Loan đã ôm đứa nhỏ lùi sang một bên, đáy mắt ả ánh lên một tia sáng kỳ lạ rồi biến mất.

» Hồng Dịch... Cái này... Đây là cái gì? «

Diêu Mạc Tâm ngơ ngác nhìn nam tử mặc long bào thêu bằng chỉ vàng đứng trước mặt, trong lòng lạnh lẽo đến thấu xương. Họ đã là phu thê được bảy năm, luôn tôn trọng nhau. Nàng chưa từng thấy ánh mắt tối tăm lạnh lùng này.

» Tự ngươi xem! «

Dạ Hồng Dịch không thèm che giấu vẻ chán ghét trong mắt, cười lạnh nói. Diêu Mạc Tâm rưng rưng nước mắt, mười ngón tay run rẩy nhặt giấy Tuyên.

» Diêu Mạc Tâm đức hạnh bại hoại, không biết an phận. Thiếp đã có mối quan hệ bất chính với Túc Thân Vương, dẫn đến mang thai dã chủng...  «

Đây rõ ràng là chứng cứ vu khống nàng gian díu với người khác, sao nàng ký được. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi ngày càng nhiều, đến khi nước mắt tuôn ra như mưa.

» Thiếp với Túc Thân Vương trong sạch. Tại sao Hoàng Thượng xử tội thiếp? «

Diêu Mạc Tâm run rẩy cầm tờ giấy Tuyên, hoài nghi nhìn nam nhân trước mặt. Người mà nàng đã dành trọn bảy năm để yêu, gương mặt đầy nước mắt với vẻ mặt tuyệt vọng.

» Ngươi cũng xứng nhắc đến hai chữ trong sạch à! Xem chuyện tốt mà các ngươi đã làm vào đêm tĩnh lặng đó! «

Dạ Hồng Dịch nhìn xuống, lời nói như lưỡi dao đâm vào tim Diêu Mạc Tâm.

» Hoàng Thượng để ý? Nhưng đêm đó, Mạc Tâm nhận chỉ thị ngầm của Hoàng Thượng mới đi cầu Túc Thân Vương xuất binh, cứu Hoàng Thượng khỏi nguy hiểm. Túc Thân Vương ra điều kiện là kêu Mạc Tâm nhanh chóng nghĩ biện pháp với y cả đêm. Chúng ta không làm gì có lỗi với Hoàng Thượng cả... «

Diêu Mạc Tâm còn chưa nói dứt, một tiếng “bốp--” vang lên cùng với tiếng gió gào thét bên tai. Khóe miệng Diêu Mạc Tâm chảy máu, năm ngón tay đỏ chót xuất hiện trên mặt.

» Câm miệng! Ngươi nói trẫm là phế vật nhưng vì bảo vệ tính mạng mà ép buộc nữ nhân của mình lên giường với tên nam nhân khác? «

Đây là cái gai trong lòng Dạ Hồng Dịch, mỗi lần nhắc đến đều khiến gã thấy mất mặt. Lúc này, Dạ Hồng Dịch nắm chặt cổ tay của Diêu Mạc Tâm, quát khẽ. Với sức mạnh bá đạo này, Diêu Mạc Tâm có thể nghe được tiếng trật khớp từ xương cổ tay, đau đến tận tim, giống như một làn sóng điên cuồng xâm chiếm.

» A... «

Diêu Mạc Tâm đau đớn đến tột độ, môi răng đều run rẩy theo từng giọt mồ hôi mịn chảy dài trên trán.

» Ta lập lại lần nữa, ký nó! «

Dạ Hồng Dịch vung tay thô bạo khiến cơ thể Diêu Mạc Tâm nặng nề rơi xuống trước tờ giấy Tuyên như một con bướm bị gãy cánh.

» Thiếp không làm chuyện đó, thiếp không thể buộc tội danh bất nghĩa cho Túc Thân Vương... «

Sắc mặt Diêu Mạc Tâm tái nhợt, mày nhíu chặt nhưng từng câu từng chữ vang lên đầy mạnh mẽ.

» Nếu các ngươi không có tư tình. Ngươi chỉ nói vài câu thì sao hắn ta có thể tình nguyện xuất binh cứu trẫm? Chẳng lẽ hắn không biết là nếu trẫm chết thì hắn có thể danh chính ngôn thuận bước lên ngôi vị Hoàng đế! «

Dạ Hồng Dịch nghiên răng phun những lời tàn nhẫn.

» Làm phu thê bảy năm, chúng ta cùng nhau bước qua bao nhiêu sóng gió! Dũng mãnh trên chiến trường, Ngũ long tranh giành vị, nghĩa hi chi loạn (cải cách của Lưu Dụ). Chẳng lẽ chàng ngay cả một chút tính nhiệm cơ bản nhất với Mạc Tâm cũng không có? «

Diêu Mạc Tâm buồn bã ngước mắt lên, nàng hi vọng một chút dịu dàng trong mắt của Dạ Hồng Dịch nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt lạnh lùng và âm trầm.

» Làm phu thê bảy năm nhưng trẫm đã chịu đựng ngươi đủ rồi! Ký nó. Trẫm ban cho ngươi được chết toàn thây! «

Giọng nói của Dạ Hồng Dịch giống như lời nói của ác quỷ dưới địa ngục, quanh quẩn bên tai Diêu Mạc Tâm khiến tâm nàng tan nát. Hoá ra nam nhân mà nàng không tiếc mạng sống để che chở lại khiến nàng phải chịu oan ức này?

» Mạc Tâm chết cũng không đáng tiếc nhưng Túc Vương vượt qua mọi chông gai, chiến đấu sinh tử để giúp ngài xưng đế. Sao ngài lại nhẫn tâm dùng thủ đoạn đê tiện như vậy để hãm hại y... «

Diêu Mạc Tâm còn chưa dứt lời, Dạ Hồng Dịch đã nhấc chân đá thật mạnh vào ngực nàng.

“Phốc ---”

Diêu Mạc Tâm đập đầu xuống đất, lồng ngực cuộn trào khiến vị tanh của máu dâng cao, cổ họng bỏng rát và máu trào ra dữ dội.

Danh sách chương

Bình luận

Nội dung liên quan