BLACK ROSE NOVEL

25/08/2023 16:33 102 lượt truy cập

[NOVEL] PHƯỢNG LỆ CỬU THIÊN - QUYỂN 1
Chương 2: Không được xuống tay

Báo cáo

» Tiện phụ! Trẫm là quân, hắn là thần. Trẫm muốn giết hắn, sao phải dùng đến thủ đoạn! «

Dạ Hồng Dịch giận tím mặt quát lớn nhưng gã càng kích động, Diêu Mạc Tâm liền biết gã đang có biểu hiện chột dạ.

» Hoàng Thượng bớt giận. Hay để thiếp đến khuyên nhủ tỷ ấy… «

Lệ quý phi đã lâu không lên tiếng bước nhanh đến bên người Dạ Hồng Dịch, Dạ Hồng Dịch ném cái nhìn ghét bỏ sang chỗ Diêu Mạc Tâm, sau đó im lặng bước sang một bên.

 » Tỷ tỷ, giờ chuyện đã đến nước này. Dù tỷ không lo cho bản thân mình mình thì tỷ cũng nên nghĩ cho Trọng nhi của tỷ đúng không? «

Diêu Tố Loan hạ thấp người xuống cạnh Diêu Mạc Tâm, nói rất dịu dàng nhưng từng câu từng chữ lại chứa sự u ám.

» Để ta ôm Trọng nhi một cái! Trọng nhi của ta! «

Diêu Mạc Tâm nhìn đứa trẻ sơ sinh trong lòng Diêu Tố Loan, nước mắt trào ra. Nàng nâng hai tay gấp gáp duỗi về phía Diêu Tố Loan.

» Tỷ thông minh cả đời nhưng sao bây giờ lại hồ đồ rồi. Vì sao Hoàng Thượng lại muốn bổn cung ôm Trọng nhi lại đây? Tỷ không ký cũng không sao, không ai ép buộc. Tỷ tình nguyện chết, che chở cho thanh danh của Túc Vương nhưng Trọng nhi của tỷ phải làm sao? Nếu tỷ làm trái ý Hoàng Thượng thì liệu Hoàng Thượng còn chịu đối xử tốt với Trọng nhi nữa không đây? «

Đôi môi anh đào của Diêu Tố Loan lướt qua tai của Diêu Mạc Tâm, thì thầm. Khi ả đang nói, hai ngón tay đã âm thầm nhéo đứa trẻ sơ sinh trong lòng.

» Oa oa... Oa oa oa... «

Đứa bé khóc lớn, âm thanh ấy như hàng ngàn lưỡi dao sắc bén tàn nhẫn xuyên qua tim Diêu Mạc Tâm khiến nàng đau đớn gần như nghẹt thở.

 » Đừng khóc! Trọng nhi đừng khóc! «

Nước mắt Diêu Mạc Tâm như những giọt nước bị vỡ rơi xuống. Nàng giơ cả hai tay muốn đoạt lại đứa nhỏ nhưng Diêu Tố Loan đã tránh thoát. 

» Tỷ còn không hiểu? Mau ký nó! «

Diêu Tố Loan càng dùng sức với đứa trẻ đang ôm trong lòng, đứa nhỏ càng đau đớn thì càng la hét rồi quẫy đạp.

» Oa oa... Oa oa oa... «

» Trọng nhi, ta ký! Ta ký... «

Diêu Mạc Tâm là mẫu thân, không thể chịu đựng được khi nghe tiếng khóc của con, những ngón tay bê bết máu run rẩy nhặt tờ giấy Tuyên lên.

» Dạ Hồng Dịch, Mạc Tâm cầu ngài, coi như vì tình nghĩa phu thê bảy năm. Xin ngài hãy đối xử tốt với Trọng nhi! Còn Túc Vương, tuy công y cao hơn chủ nhưng chưa từng nổi lên dị tâm. Dù Hoàng Thượng không màng đến tình nghĩa huynh đệ nhưng hãy nghĩa đến hai chữ ‘minh quân’, tha cho y một mạng... «

Diêu Mạc Tâm ngước mắt nhìn Dạ Hồng Dịch, nói từng câu từng chữ như tiếng than khóc hết sức bi ai của chim đỗ quyên.

Dạ Hồng Dịch cau mày quay lưng lại với Diêu Mạc Tâm, đây là nguyên nhân mà gã ghét nhất ở Diêu Mạc Tâm vì ở trước mặt nữ nhân này, gã không dấu được bí mật trong lòng mình. Diêu Mạc Tâm luôn nhìn thấu tâm tư của gã.

» Tỷ tỷ… «

Diêu Tố Loan cố tình liếc đứa nhỏ trên tay rồi thúc giục. 

Diêu Mạc Tâm im lặng trải tờ giấy Tuyên lên mặt đất, dùng máu trên ngón tay quẹt vài nét, xuất hiện ba chữ “DIÊU MẠC TÂM” to và rõ. Quân Thanh, kiếp này Mạc Tâm thiếu ngài, chỉ mong kiếp sau có cơ hội trả.

» Hoàng Thượng, tỷ ấy ký rồi. «

Diêu Tố Loan gấp gáp mở miệng, ả không thèm che giấu giọng đầy phấn khích. Dạ Hồng Dịch nghe được, xoay người bước chậm đến bên cạnh Diêu Tố Loan. Tất nhiên là Diêu Tố Loan ngầm hiểu, đưa đứa nhỏ đang ôm cho Dạ Hồng Dịch rồi cúi người cẩn thận nhặt tờ giấy Tuyên gấp lại bỏ vào ngực.

» Mạc Tâm đã thỏa mãn mong ước của Hoàng Thượng, chỉ mong Hoàng Thượng có thể để cho Mạc Tâm ôm Trọng nhi một chút thôi... «

Còn gì tuyệt vọng hơn tình đã tàn, Diêu Mạc Tâm không muốn nhìn Dạ Hồng Dịch nhưng nàng lại không nỡ bỏ đứa nhỏ. Khi Diêu Mạc Tâm định ngước mắt nhìn đứa nhỏ, dưới đáy mắt Dạ Hồng Dịch xuất hiện một tia sáng lạnh lẽo. Gã bỗng giơ tay quăng đứa nhỏ thật mạnh xuống đất.

» ĐỪNG MÀ... «

Diêu Mạc Tâm mở to mắt, nàng dùng tốc độ chóng mặt lao đến đỡ nhưng vẫn chậm một bước. Nàng nhìn sắc mặt trắng bệch của đứa trẻ sơ sinh còn trong tã lót, miệng chảy một tia máu, máu tuôn ra sau gáy như suối. Diêu Mạc Tâm ôm lấy đứa nhỏ và hét lên đầy thê lương.

» Trọng nhi của ta... Trọng nhi... «

Diêu Tố Loan đứng ở một bên hết sức kinh ngạc nhưng một giây sau, ả cười khẩy nghĩ thầm đây là báo ứng của ngươi, Diêu Mạc Tâm.

» Dạ Hồng Dịch! Ngươi là đồ cầm thú! Hắn là cốt nhục của ngươi. Sao ngươi lại dám xuống tay! Sao ngươi có thể! «

Diêu Mạc Tâm rơi lệ, trong mắt đầy tơ máu, hung ác trừng Dạ Hồng Dịch.

» Ngươi đi ra ngoài trước. «

Dạ Hồng Dịch liếc Diêu Tố Loan, lạnh lùng nói. Diêu Tố Loan nghe lời rời khỏi lãnh cung, sau đó đóng cửa cung lại. Ả xuyên qua khe cửa nhìn vào trong, khóe miệng hiện lên nụ cười điên cuồng. Diêu Mạc Tâm, lần này ngươi thật sự không còn khả năng xoay người rồi!

» Hài tử của trẫm? Lúc nãy ngươi đã ký vào tờ giấy đó, đứa nhỏ là con hoang! Là con của ngươi và Dạ Quân Thanh! «

Dạ Hồng Dịch với đôi mắt sâu thẳm chứa đầy bóng tối dẫm mạnh từng bước đi về phía Diêu Mạc Tâm, toàn thân toả ra sát khí khiến người khác sợ hãi.

» Là ngươi muốn gây chuyện! Là ngươi không tha cho Dạ Quân Thanh nhưng đứa nhỏ này là con ruột của ngươi! Ngươi là người hiểu rõ nhất! Sao ngươi có thể ra tay! Hắn là con của chúng ta! «

Khi Dạ Hồng Dịch tiến lại gần, Diêu Mạc Tâm dồn hết sức lực, mang theo tất cả sự không cảm lòng và thù hận, tát một cái thật mạnh lên mặt Dạ Hồng Dịch. 

Dạ Hồng Dịch cứng đờ trong giây lát rồi mới liếm vết máu bên khóe miệng, đôi mắt khát màu như dã thú đang nổi giận, hung dữ nhìn Diêu Mạc Tâm.

Danh sách chương

Bình luận

Nội dung liên quan