BLACK ROSE NOVEL

25/08/2023 16:34 85 lượt truy cập

[NOVEL] PHƯỢNG LỆ CỬU THIÊN - QUYỂN 1
Chương 3: Đầy nỗi tuyệt vọng

Báo cáo

» Trẫm không cảm thấy bất ngờ trước cái tát này, từ trước tới nay ngươi luôn là người kiêu ngạo! Mặc kệ lúc ngươi dũng mãnh trên chiến trường hay năm Hoàng tử tranh vị hay nghĩa hi chi loạn! Trẫm luôn chậm hơn ngươi một bước! Trẫm ở trước mặt ngươi giống như một con rối! Một tên phế vật! Cứ như thiên hạ này là nhờ nữ nhân như ngươi giành lấy cho trẫm! Trẫm hận ngươi, từ khi ngươi bộc lộ tài năng thì trẫm đã hận ngươi! «

Những ngón tay của Dạ Hồng Dịch giống như cái gông kẹp chặt cổ Diêu Mạc Tâm, đôi mắt đen láy không chứa một chút ánh sáng.

» Những cái đó chỉ là lời đồn đãi! «

Diêu Mạc Tâm cảm giác như có đầy nước trong ngực, khó chịu như nghẹt thở. Dù đứa nhỏ không còn sống nhưng nàng vẫn dùng đôi tay bảo vệ chặt chẽ hắn.

» Bọn họ nói rất đúng! Nếu không có ngươi giúp sức, sao đến phiên trẫm ngồi lên ngôi vị này! Nếu không nhờ ngươi kiềm chế Dạ Quân Thanh, sao hắn có thể tình nguyện trung thành với trẫm? Ngũ long tranh giành vị hay nghĩa hi chi loạn, khi trẫm tuyệt vọng nhất thì ngươi đều có thể nghĩ ra đòn phản kích tốt nhất! Đây là sự thật! «

Dạ Hồng Dịch tăng lực ở tay, ngọn lửa trong mắt cháy hừng hực như thiêu đốt Diêu Mạc Tâm.

» Cho nên đây là… lấy oán báo ân! Cuối cùng ngươi vẫn không tha cho Mạc Tâm? Nhưng Mạc Tâm làm tất cả mọi chuyện đều vì ngươi! Nếu không có Mạc Tâm thì ngươi sẽ không có ngày hôm nay! «

Nước mắt Diêu Mạc Tâm tràn ra, mặc dù cổ họng đã chết lặng nhưng nàng vẫn khàn giọng chất vấn.

‘bốp---’ 

Hai mắt Dạ Hồng Dịch đỏ lên, gã giơ tay tát thật mạnh lên mặt Diêu Mạc Tâm. Lực tay quá mạnh làm cho cơ thể Diêu Mạc Tâm văng ra trượt vài mét, đứa trẻ sơ sinh trong lòng bị ngã lăn sang bên còn lại.

» Trọng nhi! «

Diêu Mạc Tâm chịu đựng đau đớn, giống như người điên vươn tay tới đứa nhỏ nhưng bị Dạ Hồng Dịch giành trước một bước.

 » Không chỉ không tha cho ngươi! Trẫm không tính tha cho đứa nhỏ này! Nó là con hoang hay không cũng không quan trọng, quan trọng nương nó là ngươi! «

Dạ Hồng Dịch rống lên, ném đứa trẻ sơ sinh thật mạnh lên tường.

» Không… Trọng nhi! Dạ Hồng Dịch, tên súc sinh! Đồ súc sinh! Nếu Mạc Tâm có thể trùng sinh, kiếp sau nhất định sẽ chặt ngươi thành từng mảnh! «

Diêu Mạc Tâm tinh thần tan vỡ như nổi điên nhào tới bên người đứa trẻ.

» Tốt! Trẫm sẽ chờ ngươi ở kiếp sau! Chỉ là trong kiếp này, trẫm sẽ không để cho ngươi chết thoải mái! Trẫm muốn ngươi cùng với thi thể đứa con hoang này sống trong lãnh cung! «

Gã nhìn Diêu Mạc Tâm phát điên bế đứa trẻ đã chết. Trong nháy mắt, dưới đáy mắt Dạ Hồng Dịch lướt qua một tia vui sướng.

Dạ Hồng Dịch thu hồi sự tàn bạo dưới đáy mắt, trước khi rời khỏi lãnh cung thì gã lạnh lùng dặn dò Diêu Tố Loan.

» Cổng cung phải khóa kỹ. Bắt đầu từ mai, ngươi không được phái người mang cơm vào đó! «

Dạ Hồng Dịch quay người rời đi, Diêu Tố Loan nhìn bóng lưng Dạ Hồng Dịch khuất dần trong tầm mắt của mình. Sau đó ả cười nhạt, quay lại lãnh cung.    

» Chậc. Ta không ngờ Hoàng Thượng giày vò ngươi lâu vậy mà vẫn không tự tay giải quyết ngươi! «

Diêu Tố Loan nhướng mày nhìn Diêu Mạc Tâm gào khóc thảm thiết dưới đất, dù giọng nói của ả rất nhẹ nhàng nhưng vẫn không giấu được âm hiểm.

Diêu Mạc Tâm không quan tâm đến lời chế giễu của Diêu Tố Loan mà chỉ ôm chặt lấy Trọng nhi của mình. Trái tim nàng tan vỡ, vừa khóc lớn vừa liên tục nói nương xin lỗi! Nương xin lỗi Trọng nhi! Nếu không phải tại nương thì sao con lại chết thê thảm! Thế đạo này thật vô tình! Cuối cùng nàng sai ở đâu? Nếu không phải do nàng, vì sao nàng lại phải chịu đựng mọi tổn thương!

» Cứ khóc đi! Khóc cùng nương và muội muội ngốc kia của ngươi! Tính thời gian thì có lẽ bọn chúng đã sớm ở dưới đợi Trọng nhi rồi! Ha ha... «

Diêu Tố Loan bật cười, cuối cùng ả cũng tiêu diệt được cái đinh trong mắt, cái gai trong tim. Thật là khiến người ta cảm thấy vui sướng!

» Muội... Muội nói cái gì? «

Diêu Mạc Tâm ngước đôi mắt tuyệt vọng trừng Diêu Tố Loan.

» Ta nói còn chưa rõ? Được, để ta lập lại lần nữa. Mới hôm qua, sau khi ngươi bị Hoàng Thượng đày vào lãnh cung thì mẫu thân ta đã dựa theo kế hoạch cho mẫu thân ngươi một liều dược mạnh. Còn muội muội ngu ngốc của ngươi đã bị bán vào thanh lâu nên bây giờ chắc nó đã bị chơi hỏng rồi. «

Từng câu từng chữ của Diêu Tố Loan như hồi chuông báo tử vong quay cuồng trong đầu của Diêu Mạc Tâm.

» Diêu Tố Loan! Ta đối xử với ngươi không tệ, sao ngươi lại lấy oán trả ơn. Ngươi thật tàn nhẫn! «

Diêu Tố Loan tát một cái làm cắt ngang tiếng rống của Diêu Mạc Tâm.

» Hừ! Nếu ngươi nói mình đối xử tốt với ta thì ngươi ngoan ngoãn nhường ngôi vị Hoàng Hậu cho ta. Ngôi vị đó là của ta! Với thân phận thứ nữ thấp hèn, ngươi nghĩ mình xứng đáng ngồi lên vị trí đó à. Diêu Mạc Tâm, từ lâu ta đã hận không thể giết chết ngươi. May mắn ông trời có mắt, tuy hơi chậm nhưng ta có cơ hội tiêu diệt được cái tai hoạ lớn là ngươi! Ồ, ta quên không nói cho ngươi biết những lời đồn đại bên ngoài là ta cho hạ nhân truyền đi, là ta hãm hại Hách Liên đại nhân chịu oan bị nhốt vào nhà lao. Nếu không sao có thể khiến ngươi âm thầm cổ vũ triều thần cùng nhau dâng tấu bảo vệ hắn, còn đêm tĩnh lặng đó cũng là ta đi tìm một người làm nhân chứng. Còn có... Thật là nhiều đến nổi khiến bổn phi không đếm hết được! «

Diêu Tố Loan kiêu ngạo khoe khoang ‘chiến công’ của mình rồi cười dữ tợn.

» Lòng ngươi thật độc ác! Ta giết ngươi! A… «

Ban đầu, Diêu Mạc Tâm còn cảm giác trái tim bị thủng từng lỗ nhưng giờ phút này, nó đã nát thành từng mảnh vụn. Dạ Hồng Dịch - người mà nàng từ bỏ mọi thứ để yêu lại coi nàng như cái đinh trong mắt, còn Diêu Tố Loan - người mà nàng nuông chiều lại coi nàng như cái gai trong thịt. Cuối cùng những gì mà nàng nhận được lại là tin từng người thân của mình chết thảm!

Danh sách chương

Bình luận

Nội dung liên quan