BLACK ROSE NOVEL

25/08/2023 16:34 85 lượt truy cập

[NOVEL] PHƯỢNG LỆ CỬU THIÊN - QUYỂN 1
Chương 4: Trọng sinh (1)

Báo cáo

Diêu Mạc Tâm nhào lên người Diêu Tố Loan nhưng bị ả đạp mạnh xuống đất.

» Thôi, dù sao cũng do ngươi tạo cơ hội để ta hại ngươi. Con dao găm này coi như món quà ta tặng cho ngươi! Mùi máu tươi trong này khiến người ta cảm thấy buồn nôn, ngươi muốn chết kiểu gì thì tự mình chọn đi! «

Diêu Tố Loan ném mạnh con dao găm trong tay áo xuống trước mặt Diêu Mạc Tâm. Sau đó, ả vừa che mũi vừa chán ghét nhìn lướt qua gương mặt trắng bệch của Diêu Mạc Tâm trước khi rời khỏi đó.  

Xích sắt vang lên leng keng, cánh cửa nặng nề của lãnh cung lại đóng chặt. Hai bàn tay Diêu Mạc Tâm đục khoét trên mặt đất nhưng dù mười ngón tay đã đau đớn, nàng vẫn im lặng trườn về hướng đứa nhỏ dính đầy máu.

» Trọng nhi, đừng sợ... đừng sợ... Nương sắp đến với con rồi! Nương thề sẽ không bao giờ để con bị bất kỳ ai bắt nạt nữa... «

Hai mắt Diêu Mạc Tâm chảy ra huyết lệ, ôm chặt đứa trẻ sơ sinh. Một tay vuốt ve khuôn mặt của đứa trẻ, tay còn lại từ từ nhặt con dao găm lên, đáy mắt đen như mực. 

» Dạ Hồng Dịch! Diêu Tố Loan! Dù ta có hóa thành lệ quỷ cũng không tha cho các ngươi... «

Màu trào nhuộm đỏ cả đá cẩm thạch lạnh lẽo, dòng máu đỏ thẫm ấy giống như những đoá hoa bỉ ngạn dưới chốn u minh. Đoá hoa mang vẻ đẹp ưu mỹ thuần khiết nhưng bên trong lại ảm đạm.

Diêu Mạc Tâm ôm chặt lấy thi thể đứa trẻ nói thầm kiếp này, không ai chia cắt  họ lần nữa...

Phố Hưng Hoa là nơi phồn hoa nhất kinh thành Đại Sở với đường phố đông đúc chật kín người, xe ngựa chạy lộc cộc, nhiều trà lầu, tửu quán, hiệu cầm đồ, nhà xưởng san sát hai bên đường tạo nên khung cảnh nhộn nhịp. 

Nếu bàn về độ xa hoa trên đường cái, không cửa hàng nào dám so với viện Di Hương. Kiến trúc ba tầng với mái ngói lưu ly mọc lên, mái đao cong màu nâu đỏ, các loại xà và cột đều được khắc hoa văn tinh xảo với màu sắc rực rỡ.

Đây là nơi dành cho các thương gia, thiếu gia, công tử nhà quan có tính cách phong lưu, thích đắm chìm trong hương hoa và sẵn sàng bỏ nhiều bạc để chơi đùa. Viện Di Hương đã dùng số vàng bạc lớn từ những người đó tạo ra một tòa kiến trúc đầy nguy nga lộng lẫy. Cửa lớn có không ít nữ tử trang điểm quyến rũ, mặc y phục hở hang để lộ vai trần đang liên tục vẫy khăn lụa mời gọi khách. Những nữ tử đó không biết đã câu hồn bao nhiêu tên nam nhân, chỉ bằng một cái nháy mắt đã khiến cho tay chân họ run rẩy.

Trong sân của viện Di Hương là cảnh xuân đẹp lộng lẫy với đầy ánh sáng chiếu vào. Bên trong có đám nam nhân trái ôm phải ấp hai nữ tử xinh đẹp đang ngủ ngon lành, viện Di Hương như một kiến trúc lộng lẫy nhưng nó chỉ phô trương bên ngoài mạ vàng, bên trong thối nát.

Vào lúc này, gian phòng trong cùng ở viện Di Hương đang hỗn loạn.

» A... A... Các ngươi bắt nạt người khác... Lưu Tỉnh mau cứu ta.. Đau quá... «

Trên giường, Diêu Mạc Uyển vừa khóc lớn vừa tuyệt vọng vung cánh tay trắng. Nàng nỗ lực đẩy tên nam tử đang đè trên người xuống nhưng giây tiếp theo, nàng đã bị một tên nam tử khác đè chặt hai tay trên đỉnh đầu.

» Đám cầm thú! Mau cút khỏi người Tam tiểu thư ngay! «

Nam nhân tên Lưu Tỉnh đỏ mắt, cậu nhấc chân đá văng tên hạ nhân bám trên người mình rồi xoay người xông tới giường. Cậu duỗi tay kéo tên công tử xấu xa ra khỏi người Diêu Mạc Uyển rồi ném xuống đất. Sau đó, cậu đấm mạnh vào đôi mắt bỉ ổi của gã khủng khiếp đó.  

» Tam tiểu thư đừng sợ. Chỉ cần Lưu Tỉnh còn ở đây, không để bất kỳ ai bắt nạt tiểu thư! «

Lưu Tỉnh dùng tay áo lau sạch máu mũi, cậu không quan tâm đến chấn thương trên người mà như một bức tượng đứng chắn trước người Diêu Mạc Uyển.

» Lên đi! Đánh mạnh vào! Đánh chết cho bản thiếu gia! «

Tên công tử y phục xộc xệch bật dậy, tức giận chỉ vào Lưu Tỉnh hét lớn.

» Đừng... Các ngươi đừng đánh hắn! Lưu Tỉnh... Hức hức...  « 

Diêu Mạc Uyển sợ hãi nhìn Lưu Tỉnh bị đám hạ nhân xô ngã xuống đất, họ giữ chặt cậu ấy lại rồi không ngừng đấm đá lên người cậu ấy. Vì thế, nàng bỏ qua mọi thứ rồi lao xuống giường, cố gắng kéo đám sai vặt ra nhưng nàng lại bị một trong những tên đó đá văng ra ngoài. Cơ thể nàng như một con bướm bị gãy cánh đụng vào góc giường, hai tay vô lực buông xuống, cuối cùng nàng tắt thở. 

Mọi người chỉ lo đối phó với Lưu Tỉnh, cả tên công tử kia cũng gia nhập vào đội ngũ đánh đập nên không ai quan tâm đến tình trạng của Diêu Mạc Uyển.

» Ta liều mạng với các ngươi! «

Dù Lưu Tỉnh bị đánh bầm dập nhưng khi cậu nhìn thấy Diêu Mạc Uyển bị đẩy ngã xuống đất, cậu cảm thấy lo lắng. Cậu giống như một tên điên, bật dậy tiện tay lấy chiếc ghế bên cạnh đập vào một trong những gã sai vặt đó. Tên công tử bột không cảnh giác nên bị ghế đập trúng vào đầu dẫn đến máu chảy đầm đìa.

» To gan! Dám làm bản công tử bị thương! Đánh chết hắn cho ta! «

Tên công tử đó hét lớn, nhảy vào nhóm hạ nhân đó tiếp tục đánh đập Lưu Tỉnh lần thứ hai.

» Thật là ồn ào... «

Diêu Mạc Tâm thấy nhức đầu, hai mắt từ từ mở ra nhìn cảnh tượng trước mặt. Diêu Mạc Tâm khó hiểu, phải một lát sau mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nàng siết chặt hai tay nhưng khi nàng nhìn xuống thì nàng lại không thấy thi thể của Trọng nhi. 

» Tam tiểu thư! Chạy mau! Chạy mau đi... «

Lưu Tỉnh nổi nóng, cậu không còn nhiều sức để tiếp tục chống đỡ. Vì vậy, cậu dốc sức la hét với hy vọng khiến Diêu Mạc Uyển nghe thấy.

Diêu Mạc Tâm ngạc nhiên quay đầu, nhìn gương mặt quen thuộc của Lưu Tỉnh. Nàng nhớ rõ muội muội của nàng chỉ thích gần gũi với mỗi tên nô tài này trong phủ Diêu tướng nhưng cậu ta vừa mới nói... 

» Ngươi! Ngươi gọi ta là gì? «

Diêu Mạc Tâm sợ hãi nhìn Lưu Tỉnh, sau đó bật dậy chạy thẳng đến bàn trang điểm, cầm lấy gương đồng lên soi.

» Mạc Uyển! Tại sao lại vậy? Tại sao lại xảy ra chuyện này! «

Diêu Mạc Tâm soi thật kỹ nhưng dù ở góc độ nào, gương mặt trong gương vẫn là của muội muội nàng - Diêu Mạc Uyển. Nàng không phải đã chết? Nàng nhớ rõ cảm giác đau đớn khi cầm con dao găm đâm vào ngực, khoảnh khắc nhắm mắt lại với khuôn mặt đầy máu của Trọng nhi là hình ảnh cuối cùng phản chiếu trong mắt nàng ở kiếp trước.

Danh sách chương

Bình luận

Nội dung liên quan