BLACK ROSE NOVEL

25/08/2023 16:35 44 lượt truy cập

[NOVEL] PHƯỢNG LỆ CỬU THIÊN - QUYỂN 1
Chương 5: Trọng sinh (2)

Báo cáo

Bây giờ, nàng đã lấy lại tinh thần, còn nhận ra cơ thể này là của muội muội! Ai có thể nói cho nàng biết chuyện gì đang xảy ra!

» Tiểu cô nương đừng tưởng có thể chạy trốn. Bổn công tử đã trả không ít bạc để mua nàng! Các ngươi còn không mau xử lý tên tiểu tử đó! Thật mất hứng! «

Công tử bột nắm chặt tay Diêu Mạc Uyển, gương mặt dữ tợn treo nụ cười dâm.

» Tam tiểu thư! Đánh gã! Dùng gương đánh gã! Người mau chạy đi... «

Đám hạ nhân nhận được mệnh lệnh của tên công tử bột nên ra tay mạnh hơn khiến máu trên trán Lưu Tỉnh chảy nhiều hơn. 

Lúc này, Diêu Mạc Tâm đành chấp nhận sự thật nàng đã sống lại. Hơn nữa, còn là mượn xác hoàn hồn! Từ cái trán đau đớn, Diêu Mạc Tâm dám chắc đây là do va vào góc giường nên muội ấy mới tử vong.

Tốt! Nếu ông trời đã cho nàng cơ hội được sống lại thì nàng sẽ trân trọng nó. Từ bây giờ, nàng là Diêu Mạc Uyển - người duy nhất hiểu rõ tính cách tàn nhẫn của Dạ Hồng Dịch và tâm địa độc ác của Diêu Tố Loan, Diêu Mạc Uyển - người gánh trên vai mối thù lớn giết tỷ tỷ ruột và Trọng nhi. Nàng thề sẽ đem mọi tội ác mà mình phải chịu trả lại gấp đôi cho Dạ Hồng Dịch và Diêu Tố Loan!   

» Dừng tay! «

Diêu Mạc Uyển quát lớn cùng với tiếng vỗ bàn, giọng nói lạnh lùng làm cho tên công tử bột rùng mình mà buông tay. 

» Tam tiểu thư… Chạy mau... «

Tuy máu chảy liên tục khiến Lưu Tỉnh thấy mơ hồ nhưng cậu vẫn nhớ rõ sự an toàn của Diêu Mạc Uyển. 

» Chậc chậc… Sao lại trở nên hung dữ rồi? Hung dữ cùng tốt. Bản công tử thích trái ớt nhỏ! «

Tên công tử bột hơi choáng váng, sau đó nhào đến chỗ Diêu Mạc Uyển với nụ cười bỉ ổi nhưng gã lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí làm gã phải dừng. 

» Ta là muội muội ruột của đương kim Hoàng Hậu, là Tam tiểu thư của Tể tướng trong triều. Ngươi ăn gan hùm mật gấu mới dám coi thường bổn tiểu thư! «

Giọng nói lạnh lùng như ác quỷ từ địa ngục, Diêu Mạc Uyển mím chặt đôi môi anh đào, từng bước đi đến chỗ tên công tử bột.

» Ngươi... «

» Ngươi đừng nói với ta là ngươi không biết, tấm lệnh bài trên eo Lưu Tỉnh đã rơi xuống đất có một chữ ‘Diêu’ thật to. Các ngươi bị mù à? Hắn luôn miệng gọi ta là Tam tiểu thư. Các ngươi bị điếc? Ở kinh thành này, nếu không phải là đại thần trong triều thì nô tài nào dám đeo lệnh bài bên người! Chẳng lẽ ngươi không biết một chút kiến thức này? «

Diêu Mạc Uyển nhấn mạnh từng câu, ánh mắt lạnh lùng nhìn tên công tử. 

» Ta... «

» Ngươi đừng nghĩ đến việc giết người! Không nói đến những người đi ngang qua đều nhìn thấy dung mạo của bổn tiểu thư vì cửa phòng mở lớn. Sao ngươi có thể đảm bảo khi Lưu Tỉnh trốn được sẽ không truyền tin cho nô tài khác? Nghe cho rõ, mau chữa trị cho Lưu Tỉnh. Không thì ngươi, đám phế vật này, cả người thân của ngươi đều phải chôn cùng hắn! Còn bây giờ thì tránh ra! «

Đôi mắt xinh đẹp của Diêu Mạc Uyển tỏa ra hào quang như muốn lăng trì tên công tử bột đó khiến gã sợ hãi đến nỗi không dám phản kháng. 

Giây tiếp theo, Diêu Mạc Uyển chạy như điên khỏi viện Di Xuân. Bên tai nàng không ngừng vọng lại câu nói của Diêu Tố Loan ở lãnh cung.

Dựa theo kế hoạch, mẫu thân ta sẽ tặng cho mẫu thân ngươi một liều mạnh. Lúc này, muội muội ngu ngốc của ngươi đã bị một bọn công tử chơi hỏng rồi...

Mẫu thân! Người nhất định phải đợi ta! Đợi ta!

--------------------------------------------------------------------------

Phủ Diêu tể tướng nằm ở hướng Tây Bắc thành Đông với mái ngói tráng men và xà nhà màu đỏ thẫm, hai con sư tử uy nghiêm bằng đá cẩm thạch màu trắng đứng trước cổng. Diêu Mạc Uyển xông thẳng vào cổng lớn của phủ. 

» Tam tiểu thư, đằng sau có con chó đang đuổi theo tiểu thư? Nếu không sao tiểu thư lại chạy nhanh vậy? «

Người đang đứng sau cổng lớn là Diêu Đồ, đã làm quản gia được 20 năm trong Diêu phủ đang nhìn Diêu Mạc Uyển với vẻ nghi ngờ. Dù ông có thái độ không được khiêm tốn nhưng vẫn chứa đựng sự dịu dàng. Diêu Mạc Uyển không nghe thấy giọng nói của Diêu Đồ đang tiến lại gần, nàng chỉ lo đứng thở dốc trước cổng rồi chạy thẳng đến viện Thục Cảnh Hiên. Đó là viện của mẫu thân mình - Mạc Ly. 

Diêu Đồ nhìn thấy Diêu Mạc Uyển chạy thục mạng vào phủ, ông vô thức bước ra khỏi cổng, nhìn xung quanh nhưng không thấy gì kỳ lạ. Ông cúi đầu không ngừng than nhẹ, nếu không để ý đến trí thông minh thì với dung mạo của Tam tiểu thư, nàng chắc chắn sẽ được sủng ái và được phong phi giống như Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư. 

Diêu Mạc Uyển chạy xuyên qua sân nhỏ, vượt qua hành lang gấp khúc quanh co. Lúc Diêu Mạc Uyển lấy tốc độ như cơn gió chạy thẳng vào cổng vòm viện Thục Cảnh Hiên thì nàng nghe thấy một tiếng thét chói tai từ bên trong.

» Lão gia điên rồi! Thiếp đã làm sai chuyện gì mà lão gia lại trách phạt thiếp? «

Trên sàn nhà được lát đá cẩm thạch màu xanh, một vị phu nhân xinh đẹp đang dùng một tay che bên má bị sưng đỏ, đôi mắt phượng hẹp dài đầy hoang mang nhìn nam tử trung niên đang đứng trước mặt.

Nam tử mặc một chiếc áo gấm, tay áo rộng màu nâu tím, dáng người coi như cân đối, tướng mạo nho nhã, có phong thái của học sĩ. Đôi mắt sâu thẳm, trầm tĩnh và nội liễm, vầng trán nghiêm nghị thể hiện ông ta là người làm việc cẩn thận, suy tính sâu xa, người này là Tể tướng của Đại Sở - Diêu Chấn Đình. Còn vị phu nhân xinh đẹp bị ông ta tát một cái, rớt cây trâm màu vàng xuống đất là chính thất của ông ta, bà ta là mẫu thân của Diêu Tố Loan - Đậu Hương Lan.

Lúc này, Diêu Chấn Đình thấy rất tức giận ông ta giận dữ nhìn thẳng vào Đậu Hương Lan, giơ ngón tay chỉ Mạc Ly không còn hơi thở đang nằm trên giường rồi nhỏ giọng quát.

» Độc phụ nhà bà! Ngày thường, bà luôn bắt nạt Mạc Ly, thậm chí còn bỏ thuốc độc mãn tính vào thức ăn của nàng ấy làm cơ thể nàng ấy suy yếu. Những việc đó, lão phu đều dễ dàng tha thứ! Nhưng đây rõ ràng là độc chết nàng ấy! Thân là chính thất, lòng dạ hẹp hòi, độc ác! Lão phu không chịu nổi bà nữa! «

Diêu Chấn Đình cười lạnh, đôi mắt lạnh lẽo không có độ ấm.

Danh sách chương

Bình luận

Nội dung liên quan