BLACK ROSE NOVEL

25/08/2023 16:36 45 lượt truy cập

[NOVEL] PHƯỢNG LỆ CỬU THIÊN - QUYỂN 1
Chương 6: Hận thù trong mắt

Báo cáo

» Lão gia nói đúng, là thiếp hạ độc ả ta! Sau ngày lão gia say rượu, ngài bắt đầu sủng ái ả ta thì nó đã trở thành cái gai trong lòng thiếp! Là thiếp lương thiện, tha thứ cho việc ả ta sinh ra tiện chủng Diêu Mạc Tâm! Để tiện chủng đó giành ngôi vị hoàng hậu của Tố Loan! Lúc ả ta đang mang thai Diêu Mạc Uyển, nếu thiếp không hạ độc mãn tình lên người ả ta thì Diêu Mạc Uyển sẽ giống như tỷ tỷ của mình, đi quyến rũ nam nhân khác! Thiếp không ngờ tiện chủng Diêu Mạc Uyển mạng lớn, không có chết từ trong trứng nhưng may là biến thành kẻ ngốc. «

Đậu Hương Lan với gương mặt vặn vẹo trừng Mạc Ly nằm trên giường, gào lên để giải mối hận trong lòng. Lúc Đậu Hương Lan đang tùy ý mắng chửi, bà ta lại nhận thêm một cái tát từ tay Diêu Chấn Đình.

» Bà đã thừa nhận việc làm này. Vậy lão phu sẽ xử theo quân pháp, tự mình đưa bà đến Hình bộ! «

» Lão gia xem tin mật báo này trước, động thủ lần nữa cũng không muộn. «

Đậu Hương Lan tránh khỏi tay Diêu Chấn Đình, ném tờ giấy Tuyên trong tay áo tới, Diêu Chấn Đình do dự nhưng cuối cùng vẫn nhặt lên.

Sau khi Diêu Chấn Đình thấy chữ ký trong tờ giấy, sắc mặt ông ta thay đổi liên tục từ xanh đến tím, nó biến hóa cực kỳ nhanh như đang lật trang sách. Cuối cùng, Diêu Chấn Đình nhíu mày, cất tờ giấy có chữ ký vào tay áo. 

Trong mắt ông ta hiện ra vẻ chần chờ, từ từ đi về phía Đậu Hương Lan, cúi đầu cười rồi duỗi tay nâng Đậu Hương Lan đứng dậy.

» Oan ức cho phu nhân. Không ngờ súc sinh Mạc Tâm này lại ra chuyện vô liêm sỉ, là phu nhân suy nghĩ chu toàn, giết chết tiện phu này. Lát nữa, vi phu sẽ phái quản gia đến ném thi thể của nàng ta vào bãi tha ma để trút giận thay phu nhân. Mới nãy, vi phu ra tay hơi nặng nên phu nhân còn đau không? «

Diêu Chấn Đình lướt ngón tay qua khóe môi Đậu Hương Lan, thay bà ta lau vết máu trên môi, ông ta ra vẻ đau lòng nói.

» Lão gia biết sai là tốt. Tiện chủng Diêu Mạc Tâm đã chết, ngôi vị hoàng hậu đã là vật nằm trong tay nữ nhi Tố Loan của chúng ta. Sau này, vinh hoa và phú quý của Diêu phủ đều phải dựa vào Tố Loan rồi! «

Đậu Hương Lan liếc xéo Diêu Chấn Đình, tận lực nhắc nhở.

» Vâng vâng… phu nhân mệt rồi. Để vi phu đỡ nàng trở về nghỉ ngơi. «

Diêu Chấn Đình cẩn thận đỡ Đậu Hương Lan ra khỏi phòng, ánh mắt ông ta vô thức liếc Mạc Ly với vẻ thương tiếc toát ra từ đáy mắt. 

Lúc Diêu Chấn Đình đỡ Đậu Hương Lan ra đến cổng, Diêu Mạc Uyển liền giấu mình dưới cây đu hẻo lánh ngoài viện. Nàng chờ bóng hai người biến mất khỏi viện Thục Cảnh Hiên, mới chạy thẳng vào phòng.

» Mẫu thân… nữ nhi đến muộn… Mẫu thân! «

Diêu Mạc Uyển nhào đến mép giường, từng giọt nước liên tục rơi. Đầu gối của nàng mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, dùng hai tay nắm chặt bàn tay đã lạnh buốt của Mạc Ly rồi bi thương lẩm bẩm.

Diêu Mạc Uyển không biết đã khóc bao lâu, từ từ ngẩng đầu. Đôi mắt lạnh lẽo, u ám nhấp nhô hắc ám dày đặc. 

» Mẫu thân… mẫu thân yên tâm đi đi. Nữ nhi nhất định sẽ đòi lại cho người! Nữ nhi sẽ khiến ả Đậu Hương Lan phải chịu những đau khổ mà người phải chịu gấp trăm lần. Còn Diêu Chấn Đình không xứng là phu quân của người, phụ thân của con! Nữ nhi thề với người sẽ khiến bọn họ chết thật thảm… «

Một tràn tiếng cười lạnh lẽo vang lên, vang vọng khắp viện Thục Cảnh Hiên, cứ như ma quỷ âm trầm khiến người ta sợ hãi. Lúc này, Diêu Mạc Uyển giống như Diêm Vương chỉ tồn tại ở địa ngục, cơ thể nàng tỏa ra hơi lạnh thấu xương.

Ngoài cửa truyền đến vài tiếng bước chân dồn dập, Diêu Mạc Uyển nhíu mày nhưng nàng không suy nghĩ tiếp mà chui xuống gầm giường. Trước khi nàng nghĩ ra đối sách, không nên dễ dàng hiện thân, sẽ không sẽ đánh rắn động cỏ.

» Mở chiếu ra. «

Diêu Đồ trầm giọng, ánh mắt sắc bén nhìn hai tên gia đinh đứng phía sau. Gia định nhận lệnh, lấy chiếu kẹp dưới nách bày xuống đất.

» Diêu quản gia, thật sự ném Nhị phu nhân vào bãi tha ma? «

Gia đinh tên Trần Cường thắc mắc.

» Đây là năm mươi lượng bạc. Các ngươi nghe đây, nâng Nhị phu nhân đi ra từ cổng sau. Nhớ mua quan tài tốt nhất, an táng thật tốt! «

Diêu Đồ nhỏ giọng ra lệnh, tiện tay lấy ra một túi tiền nặng trĩu từ trong ngực.

» Vậy lão gia… «

Trần Cường miễn cưỡng nhận bạc, cau mày hỏi.

» Lão gia sẽ quan tâm việc này sao! Khi còn sống, Nhị phu nhân đối xử với chúng ta không tệ. Việc chúng ta có thể làm chỉ có vậy. Nhớ kỹ, chôn sâu một chút. «

Diêu Đồ dặn dò.

» Vậy tiểu nhân nên viết gì trên bia mộ? «

Trần Cường nghi hoặc hỏi.

» Bia mộ… A! Trước cứ lập bia mộ không tên! Miễn cho mọi chuyện trở nên càng phức tạp. «

Diêu Đồ thở dài khi nhìn Mạc Ly nằm trên giường.

» Bây giờ, Đại tiểu thư đã là Hoàng hậu. Sao lão gia lại dám đối xử với Nhị phu nhân như vậy? «

Trần Cường lẩm bẩm, phàn nàn với một gia đinh khác. Hai người nâng Mạc Ly nằm trên giường đi.

» Hừ! Lo làm cho xong việc, nói nhiều vậy! «

Diêu Đồ nghiêm khắc cảnh cáo, thầm đoán ra một vài việc. Ông nghĩ có lẽ Đại tiểu thư đã xảy ra chuyện trong cung vì nếu không thì dù diễn trò, lão gia cũng sẽ tổ chức một buổi mai táng long trọng cho Nhị phu nhân.

Sau khi Trần Cương và gia đinh còn lại nâng thi thể Mạc Ly rời khỏi viện Thục Cảnh Hiên, Diệu Đồ định đi ra ngoài thì dừng lại. Ông ra lệnh cho Trần Cường đi trước, bản thân trở về rồi đóng cửa phòng thật chặt.     

» Tam tiểu thư? «

Chờ đám người Trần Cương đi xa, Diêu Đồ mới xoay người nhìn về hướng gầm giường rồi gọi thầm. Diêu Mạc Uyển trốn dưới gầm giường, không cẩn thận tạo tiếng động. Nàng biết mình không thể tiếp tục trốn nên nghẹn ngào bỏ ra khỏi gầm giường.

Danh sách chương

Bình luận

Nội dung liên quan