Fujoshi Is Me

29/04/2022 23:41 635 lượt truy cập

Quy Tắc Tình Nguyện Viên
Phần 2

Báo cáo
11.
“Anh, “
Lê Ngộ thở ra một hơi, liếc Hướng Dã một cái, hai tay duỗi ra ôm lấy cổ hắn, hôn lên mà không hề báo trước.
“?”
Hướng Dã sững sờ, hàm răng khẽ nâng rất nhanh đã bị đánh chiếm. Lê Ngộ dùng rất nhiều sức khi hôn, cho dù kỹ thuật không hề giỏi, Hướng Dã cũng không có cảm giác gì.
Đứng ở đây đóng giả trong trắng không bằng cứ thuận theo, vì để tiết kiệm thời gian cùng thể lực, Lê Ngộ sẽ không lãng phí bất cứ cơ hội gì để có thể thu được nhiều tiết dục tố hơn nữa.
Hướng Dã phát hiện ra Lê Ngộ gặp khó khăn khi kiễng chân, dứt khoát nâng người lên, Lê Ngộ thuận thế ôm lấy eo Hướng Dã, đôi môi tách rời một lát lại dán lên rất nhanh. Tiết dục tố của Alpha liên tục truyền vào bên trong cơ thể, không được bao lâu Hướng Dã đã lập tức phát hiện ra cánh tay của mình ướt sũng một mảnh.
“Em nhìn chút đi. . .”
Hướng Dã ra hiệu cho Lê Ngộ cúi đầu, phần hông đỉnh đỉnh về phía trước. Cả người Lê Ngộ được chống ở trên tường, dùng ánh mắt còn lại cũng có thể nhìn thấy quần lót của mình hoàn toàn ướt đẫm, dâm dịch chảy dọc xuống theo bắp đùi.
“. . . Nhanh lên.”
Lê Ngộ nhắm mắt lại, nâng cao eo chống đỡ vật cứng nóng hổi dưới mông.
Tiết dục tố của Omega lan tràn càng lúc càng hỗn loạn, Hướng Dã thở sâu một tiếng, ôm Lê Ngộ vào trong phòng ngủ.
Khắp nơi trong này đều là mùi của Alpha. Lê Ngộ đạp nhẹ Hướng Dã một cái khi ngón tay hắn đang giật quần của cậu xuống.
“Vì sao không dùng thuốc khử mùi?”
“Anh không biết em sẽ tới.”
Hướng Dã cởi quần lót của Lê Ngộ xuống cũng không xong, thứ đồ ẩm ướt vẫn cứ treo trên mắt cá chân. Lê Ngộ không nói lời nào, đưa tay muốn túm ra, Hướng Dã không ngăn cản cậu, chỉ là ngay lập tức khống chế tỏa ra mùi tiết dục tố.
“A. . .”
Omega trời sinh muốn phục tùng Alpha lại có tác dụng ngay lúc này, đối mặt với một Alpha ngang ngược cậu không có cách nào có thể chống lại mệnh lệnh, toàn thân giống như vô lực ngã lại xuống giường, cái động đằng sau đã tuôn trào một dòng chất lỏng nóng ướt trong suốt.
“. . .”
Hướng Dã nhìn bộ dáng Lê Ngộ thất thần thở dốc thì tự giác biết mình quá phận, thoáng thu lại tiết dục tố chuyên tâm làm việc.
Lê Ngộ không gầy lắm, thậm chí cái mông vì ngồi lâu mà hơi biến dạng, thịt trên mông và đùi đều không ít. Lúc trước Hướng Dã còn cố gắng tuân theo quy tắc không dám làm càn quá mức, bây giờ lại chơi cho đủ vốn, hai tay bóp bóp cặp đùi ướt sũng, thịt mềm nhô lên thành vài đường cong giữa mấy ngón tay, không bao lâu đã đỏ bừng một mảng.
“A. . .”
Sau khi Lê Ngộ cố gắng trốn tránh, lại bị Hướng Dã bóp eo kéo trở về, đè ở trên hai đùi phát run rồi hôn từ ngực xuống rốn, dương vật căng đau vòng qua dừng ở cửa miệng phía sau.
“Đừng liếm. . .”
Lê Ngộ cắn chặt răng, hai tay dùng hết toàn lực đẩy vai Hướng Dã, nhưng Lê Ngộ hiển nhiên đã đánh giá cao sức chiến đấu của một Omega đang trong kỳ phát tình, Hướng Dã không bị ảnh hưởng chút nào thậm chí còn có chút buồn cười, hơi thở nóng ấm phả ra kích thích cái miệng nhỏ bên dưới không ngừng co rút, tuôn ra một đống dâm dịch.
“A! Không muốn. . . Ưm a. . . Ô. . .”
Lê Ngộ hiếm khi có chút bối rối, môi lưỡi nóng ướt mềm dẻo của anh đang hôn túi tinh run run mấy lần, sau đó đầu lưỡi lại lướt qua đáy chậu ướt át, một đống chất lỏng lại tiếp tục tuôn ra, thấm ướt một mảng ga giường.
“A. . . Nóng quá. . . Ưm. . .”
Lê Ngộ run rẩy, khoái cảm xa lạ tụ lại nơi bụng, cảm giác sưng tấy ê ẩm bên trong sản đạo càng thêm kịch liệt, bất giác biến thành Lê Ngộ chủ động nâng eo lên đón nhận Hướng Dã liếm láp.
Hướng Dã dùng sức đẩy mông thịt đầy đặn ra, mười ngón tay ấn thật sâu, đầu lưỡi liên tục liếm láp ma sát ngay lối vào mẫn cảm, đợi cho đến khi bắp thịt hoàn toàn thả lỏng xuống, trên cằm Hướng Dã đều dính đầy chất lỏng óng ánh.
Hướng Dã nâng người lên, dùng mu bàn tay lau khóe miệng, vừa nâng mắt lên thì lập tức nhìn thấy Lê Ngộ che cổ tay ở trước mắt, nghiêng đầu im lặng thở dốc.
“Xấu hổ à?”
Lê Ngộ không để ý tới hắn, chỉ là có ý muốn khép lại hai chân đã mở ra một lúc lâu, trên mông lập tức bị đánh một cái.
“. . .”
“Mở ra, mở lớn ra một chút.”
Lê Ngộ lấy tay ra, hốc mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Hướng Dã, không đợi cậu mở miệng, Hướng Dã đã kéo quần lót của mình xuống, cầm lấy thứ đã cứng đến mức đau nhói trực tiếp tiến vào trong.
“A —“
Toàn thân Lê Ngộ căng cứng, cái eo run nhẹ mấy lần, tinh dịch bắn ra tung toé từ lỗ nhỏ ngay giữa quy đầu, rơi xuống trên cái bụng tuyết trắng.
Hướng Dã cúi người, ép cơ thể Lê Ngộ cong đôi lại, gặm cắn đầu ngực của cậu.
“Ô. . . Ha ha. . . Ưm. . .”
Lê Ngộ bắt lấy cánh tay Hướng Dã, vừa thở dốc vừa nghẹn ngào, cậu chưa từng thể nghiệm qua cái cảm giác bị tiến vào rõ ràng như thế này, đặc biệt còn là dưới tình huống mỗi một động tác của bản thân đều sẽ bị quan sát rõ ràng.
Cảm giác xấu hổ tới không đúng lúc. Lê Ngộ cắn chặt răng, lại dùng tay che mắt lần nữa, cơ thể lắc lư lên xuống theo hướng Hướng Dã xâm phạm, bên tai chỉ còn lại tiếng va chạm cơ thể cùng tiếng nước nhóp nhép.
Tiết dục tố tán loạn kết hợp với khoái cảm mãnh liệt chảy vào trong máu, truyền cảm giác tê dại đến khắp toàn thân, dòng điện kích thích chui vào trong mỗi kẽ hở từng khớp xương, tiếng rên rỉ đều bị ngăn ở trong cổ, tư vị nhẫn nại không hề tốt đẹp tí nào.
Hướng Dã hôn từ hầu kết Lê Ngộ đến khóe miệng, hai người lại tiếp tục môi lưỡi giao triền, nước mắt cậu trượt xuống theo khóe mắt, được Hướng Dã ôn nhu lau nhẹ. Nhưng thế tấn công của thân dưới lại không hề ôn nhu như vậy, giống như bão táp không ngừng nghỉ chút nào.
“Kêu lên. . .”
Lê Ngộ nghe thấy giọng Hướng Dã vang lên bên tai.
“Không. . .”
Miệng sản đạo lập tức bị đâm đầy ác ý, Lê Ngộ hoảng sợ thở gấp một hơi, nước mắt chảy ra càng thêm mãnh liệt.
“Kêu lên. . .”
Hướng Dã cắn vành tai đỏ bừng của Lê Ngộ, dương vật thủ thế chờ ngay miệng sản đạo.

12.
“Không muốn. . . Anh mau ra ngoài. . .”
Lê Ngộ run rẩy càng dữ dội hơn, hai tay gắt gao siết chặt vai Hướng Dã, hốc mắt đỏ bừng, nghẹn ngào như muốn sụp đổ.
“Không được đánh dấu. . .”
Hướng Dã thở nặng nề, đường ruột cậu cắn chặt đến mức khiến hắn thấy đau, dưới loại tình huống này mà lại yêu cầu một Alpha lui ra ngoài, độ khó không thua gì yêu cầu một Omega đang trong kỳ phát tình không được sử dụng thuốc ức chế.
“. . . Em nợ anh.”
Hướng Dã đưa tay lau sạch nước mắt ngổn ngang trên mặt Lê Ngộ, hôn chóp mũi cậu cùng bờ môi. Lúc dương vật được rút ra thì phát ra tiếng rất vang, dâm dịch ấm áp chảy ra một tràng, tất cả đều là thứ bị vật lúc trước chặn lại không chảy ra được.
“Ô. . .”
Thân thể đói khát không được Alpha an ủi lập tức nổi lên cảm giác trống rỗng, Lê Ngộ ngẩng đầu hít thở từng ngụm, giống như con cá mắc cạn thiếu dưỡng khí.
Hướng Dã liếm liếm môi, ấn ngón tay vào trong miệng nhỏ đang mở ra đóng lại lật quấy, đồng thời cúi người gặm cắn liếm láp bộ ngực của Lê Ngộ.
“Ưm. . .”
Hầu kết không rõ của Lê Ngộ rung động không ngừng, con mắt mơ mơ màng màng nheo lại, hai tay mềm mại vói vào trong tóc Hướng Dã.
Không biết có phải là do kỳ phát tình nóng đến mức khiến đầu óc bị hỏng hay không, cả người Lê Ngộ đều mơ màng, nhỏ giọng lẩm bẩm cái gì đó.
“Đau eo. . .”
Hướng Dã sững sờ, nhìn vào mắt Lê Ngộ.
“Đau eo.”
Có lẽ là phát hiện ra bản thân đã lôi kéo được sự chú ý của Hướng Dã, Lê Ngộ hơi nâng cao giọng hơn một chút, cổ họng ê a.
“Chỗ này đau không?”
Hướng Dã dùng tay còn trống xoa bóp eo nhỏ của Lê Ngộ, Lê Ngộ trốn tránh một chút, khóe miệng kéo lên.
“Ừm. . . Ngứa.”
Hướng Dã nhìn Lê Ngộ lộ ra răng nhỏ nhòn nhọn một mặt mơ hồ, trên sách chưa từng nói qua Omega sẽ có loại trạng thái này, kỳ phát tình thật sự có thể cháy hỏng đầu óc sao?
“Bên trong. . . Bên trong. . . Tiến vào lần nữa đi. . .”
Động tác của Hướng Dã bất giác ngừng lại, bên trong cơ thể ngứa đến mức khó có thể giải quyết, Lê Ngộ lắc mông đụng nhẹ Hướng Dã một chút.
Hướng Dã hít sâu một hơi, lấy gối đầu ở một bên nhét xuống dưới eo Lê Ngộ, tăng nhanh động tác trên tay. Lê Ngộ nhỏ giọng rên rỉ, con mắt ướt sũng híp lại từ đầu đến cuối, đầy thoả mãn giống như một con mèo.
“A. . . A. . .”
“Dễ chịu không?”
Hướng Dã dùng cái mũi cọ cọ vành tai Lê Ngộ.
“Dễ chịu. . .”
Hơi thở đầy ngọt ngào của Lê Ngộ lượn lờ bên tai Hướng Dã:
“Thật thoải mái. . .”
Xem ra cậu hiện tại lời gì cũng nghe, Hướng Dã không hề kiềm chế lại tiết dục tố của mình, làm Lê Ngộ hết sức.
“Muốn anh đánh dấu em không?”
Hướng Dã sử dụng chiêu xấu, dưới tình huống bị tiết dục tố áp chế này thì Omega rất khó từ chối, Lê Ngộ mê mang chớp chớp mắt, nói:
“Không muốn.”
Hướng Dã: “. . .”
Xem ra là thật sự không muốn. Thứ của Lê Ngộ đạt cao trào ngay trong tay hắn lần thứ hai rất nhanh, cậu chóng mặt cọ lên ngực Hướng Dã, ngóc cổ lên muốn hôn.
“. . . Vị bạn học này bị sao vậy?”
Hướng Dã cắn lên môi cậu một cái, đưa tay đẩy khe mông Lê Ngộ ra.
“Có thể không đi vào từ từ không?”
Hướng Dã nở nụ cười.

13.
Lê Ngộ tỉnh lại từ trong cơn đau nhức.
Cơ thể được quấn trong chăn thật dày, trên chăn có mùi của Alpha, dường như bên cạnh còn có một Alpha.
“Anh???”
Lê Ngộ giật mình, lui vùn vụt về phía sau, vén chăn lên ngồi thẳng dậy, lập tức hắt hơi một cái.
“. . . Kiềm chế một chút, hôm qua bị cúp điện nên điều hoà không mở được, trong phòng rất lạnh.”
Hướng Dã cũng ủ trong chăn, còn đang rất buồn ngủ.
“. . .”
Lê Ngộ biết nghe lời nên rút về trong chăn, thậm chí còn nhích lại gần Hướng Dã.
Lạnh thì lạnh thật. Hướng Dã không mở to mắt, nhưng vẫn cười khẽ giống như có thể nhìn thấy biểu cảm đặc sắc của Lê Ngộ, tay quấn lấy người ôm vào trong ngực.
“Chạy xa như thế làm gì? Hả?”
Đột nhiên xuất hiện hơi thở của Alpha khiến cả người Lê Ngộ đều không ổn, da gà dựng đầy một thân, ba chân bốn cẳng giãy giụa cũng không thể tránh thoát.
“Đừng cọ nữa.”
Hướng Dã lại tăng thêm một tay, lần này dù Lê Ngộ có làm thế nào cũng không thể chạy được, một mặt vừa phẫn nộ lại bất đắc dĩ.
“. . . Anh thả tui ra.”
Hướng Dã hừ một tiếng.
“Anh thả tui ra, nếu không tui sẽ kiện anh quấy rối tình dục.”
“Oa, dữ thật nha.”
Hướng Dã mở to mắt, duỗi ra một chân chen vào giữa hai chân của Lê Ngộ, tràn ngập ác ý.
“Hôm qua là ai tranh cãi muốn anh chịu trách nhiệm?”
“Mau rời giường mặc quần áo đi, anh sẽ đến muộn đấy.”
Lê Ngộ xem như không nghe thấy, hơn nữa còn một mặt thành khẩn nói sang chuyện khác:
“Hôm nay là thứ hai, có phải tiết tự học tối qua anh cũng không lên lớp đúng không?”
“Cám ơn, anh xin nghỉ. Hơn nữa lúc nãy đã đánh răng rửa mặt xong rồi, hiện tại người nên rời giường là em đấy.”
“. . .”
Lê Ngộ hít sâu một hơi, cả tay chân đều bị cưỡng chế nên Lê Ngộ dùng trán lấy hết sức đập vào ngực Hướng Dã.
“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ!!!”
Hướng Dã bị đánh một cái thì lập tức thở không ra hơi, tay chân vừa buông lỏng đã để Lê Ngộ chạy mất, còn mình thì một mặt thống khổ ho sặc sụa.
“Quần áo tui đâu???”
Lê Ngộ nhảy một cái xuống giường thì lập tức bị lạnh đến mức run lập cập, hai cánh đùi rét cóng đánh vào nhau đến nghiến răng nghiến lợi, Hướng Dã một mặt im lặng như chết, không nhúc nhích hiển nhiên là không có ý định trả lời vấn đề của Lê Ngộ.
Lê Ngộ dùng hết toàn lực mới đè xuống được xúc động muốn bóp chết Hướng Dã, cúi người tìm lại dép lê.
“. . . Em lên đây đi, anh đi lấy cho em, không tí nữa lại bị cảm.”
Hướng Dã còn chưa nói hết, Lê Ngộ đã xông vào trong chăn, nhấc chân đạp Hướng Dã một cước.
“Nhanh đi.”
Lê Ngộ ngủ mê, lúc tỉnh dậy thì lại trễ tầm mười phút.
Lúc đầu cậu định tuỳ tiện rót một ly sữa bò uống mấy ngụm để đối phó, nhưng vừa mở cửa ra đã đụng phải Hướng Dã đang bước ra từ trong thang máy, trong tay còn cầm theo hai phần đồ ăn sáng.
“Ha ha, dậy trễ hả?”
Hướng Dã mang theo nụ cười chế nhạo, mặt Lê Ngộ không cảm xúc, đóng cửa lại xong thì cầm lấy đồ ăn sáng trong tay Hướng Dã, hai phần.
“? Anh ăn nhiều như vậy?”
Hướng Dã chết lặng, một phần trong đó là chuẩn bị cho cậu.
“Em quản anh?”
Lê Ngộ không thèm nhìn hắn, quay người đi xuống lầu.
“Đúng là không xem mình là người ngoài mà. . . Ai, em còn đang giận à?”
Lê Ngộ kéo ra một nụ cười đầy giả tạo:
“Không có.”
“. . . Được được được, đại ca ngài mau che cổ lại đi, vừa có dấu răng vừa có dấu hôn, bị người khác trông thấy thì không tốt đâu.”
Lê Ngộ: “. . .”
Lê Ngộ nhịn xuống xúc động ném đồ ăn sáng vào mặt Hướng Dã, cau mày nói:
“Không mang khăn quàng cổ.”
Không đợi Lê Ngộ nói xong thì Hướng Dã đã cởi khăn quàng cổ của mình xuống, hai, ba bước đuổi kịp Lê Ngộ, quấn lên cổ cậu.
“Chịu đựng đi. . . Cổ em trắng thật.”
Hai thanh niên một người đi ở đằng trước một người đuổi theo ở phía sau, vì Lê Ngộ muốn tránh ở chung một chỗ với hắn nên không chọn đi thang máy, một Omega muốn khiêu chiến thể năng của mình nên muốn đi bộ xuống mười tám tầng.
“Được rồi, được rồi đại ca, anh xin em, coi như anh xin em.”
Hướng Dã nửa ép nửa dỗ kéo Lê Ngộ vào trong thang máy, hai người mặt đối mặt đứng trong đấy, Lê Ngộ tựa ở một góc chậm rãi sửa sang lại khăn quàng cổ.
“Trong thang máy có camera, anh mà bước tới một bước thì xong đời.”
“Không thể nào, vết cắn tạm thời của anh còn chưa biến mất, nhiều nhất chỉ bị xem như người yêu đang đùa giỡn giáo dục một chút thôi.”
“. . .”
Lê Ngộ giấu nửa khuôn mặt vào trong khăn quàng cổ, cau mày nhắm mắt lại chậm chạp hít sâu, cảm giác mất trọng lượng bên trong thang máy khiến cậu rất không thoải mái.
Bàn tay Hướng Dã đưa qua, tiến vào trong khăn quàng cổ vuốt ve tuyến mùi mẫn cảm của cậu. Nếu như chuyện này xảy ra giữa những người xa lạ thì chắc chắn chính là quấy rối tình dục, Lê Ngộ bỗng nhiên mở mắt, đưa tay muốn đẩy Hướng Dã ra, cố gắng nửa ngày nhưng vẫn không thấy hiệu quả, ngược lại còn bị Hướng Dã sờ đến mức toàn thân như nhũn ra.
Nhớ rõ đã từng có một tiết mục ngắn nào đó nói Omega giống như mèo, ai giữ cổ của bọn họ thì sẽ nắm giữ vận mệnh của bọn họ.
“Buông ra. . . Tui. . .”
Trên mặt Lê Ngộ xuất hiện một tầng đỏ mỏng, lui về sau một bước tựa ở trên tường thở dốc.
Không gian trong thang máy vừa chật hẹp lại bao chặt, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng hô hấp nặng nề và tiếng ma sát của vải vóc, Hướng Dã nhịn không được, bắt lấy cổ tay Lê Ngộ đè cậu lên tường thân mật.
Lúc Lê Ngộ đi ra khỏi thang máy thì lảo đảo, thiếu chút nữa đã té nhào.

14.
Lê Ngộ lúc này đã phun đủ lượng thuốc ngăn mùi, chủ nhiệm lớp thật sự không phát hiện ra dấu vết trên người cậu, chỉ có điều vẫn hỏi thăm xác nhận lại xem Lê Ngộ có bị bắt nạt hay không liên tục. Không có cách nào khác cậu mới nói mình gặp kỳ phát tình bình thường, tình nguyện viên đã giúp đỡ mình tuân thủ quy tắc rất nghiêm chỉnh, không hề vượt mức tí nào.
Quỷ ấy.
Mặt Lê Ngộ co rúm, ghé vào trên bàn ngẩn người.
Những thứ không liên quan đến học tập lấp kín đầy đầu, phiền đến mức tâm cậu đầy ý loạn. Cũng may tiết này là tiết tự học, Lê Ngộ có đủ thời gian để điều chỉnh trạng thái của mình.
Chỗ ngồi của cậu gần cửa sổ, tô tô vẽ vẽ trên cửa sổ một lúc, sau đó lại lấy một tay lau lớp sương mù đi. Lớp sương dần dần ngưng tụ thành một giọt nước chảy xuống, cảnh tượng ngoài cửa sổ cũng trở nên rõ ràng hơn.
Ở dưới lầu có lẻ tẻ mấy học sinh đang cầm xẻng xúc tuyết trên đất, là nhiệm vụ lao động mà trường học giao cho, còn bên lớp khoa học xã hội, nhóm Omega mảnh mai xưa nay không tình nguyện tham gia những loại hoạt động này, thế là được nhóm Alpha cùng Beta nhận làm hết.
Bỗng nhiên ánh mắt Lê Ngộ cố định, xích mặt lại gần một chút.
Hình như cậu đã nhìn thấy Hướng Dã, hất áo khoác màu đen lên dùng chổi quét vụn băng, thỉnh thoảng có ngẩng đầu lên giao lưu cùng bạn bè.
Lê Ngộ nhìn đến ngẩn ngơ, đầu óc càng lúc càng mơ hồ, gương mặt nóng lên.
Đã có chuyện gì vậy.
Lê Ngộ bỗng nhiên bừng tỉnh, xoa xoa mắt đến mặt, nhận ra cảm giác khô nóng kỳ lạ càng ngày càng nghiêm trọng, dường như tình trạng này khiến cậu đứng ngồi không yên.
“Hở? Cậu mở cửa sổ làm gì, rất lạnh đó.”
Omega nữ ngồi cùng bàn duỗi bàn tay mềm mại ra kéo tay áo Lê Ngộ, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
“. . . Xin lỗi nhé, tớ hơi khó chịu, để vậy một chút thôi.”
“Được, cậu đừng để bị lạnh đấy.”
Cô gái lấy khăn quàng cổ màu trắng sữa từ trong ngăn bàn ra quàng lên, Lê Ngộ sững sờ, một tay kéo khăn quàng cổ của Hướng Dã ra.
Cái này, cái này có mùi của hắn.
Lúc này Hướng Dã vừa lúc ngẩng đầu lên, dùng tay che trán nhìn một hồi, tựa như xác nhận, vẫy vẫy tay cười với Lê Ngộ.
Lê Ngộ không chút do dự rầm một tiếng đóng cửa sổ lại, không hiểu sao lại chột dạ khiến nhịp tim cậu đập lúc nhanh lúc chậm, đầu óc càng lúc càng đau.
“Đó là khăn quàng cổ của bạn trai cậu sao?”
Nữ sinh bên cạnh nhiều chuyện nói:
“Có mùi của Alpha.”
Lê Ngộ nhìn nữ sinh thật lâu, lộ ra một nụ cười giả tạo.
“Quay về sẽ phân rõ.”
Sau đó cậu nghiêng cơ thể qua một bên, lấy khăn quàng cổ làm gối đầu để nằm lên, vụng trộm ngửi ngửi mùi của Hướng Dã.
Lê Ngộ có thể nghe thấy nhịp tim đập lộn xộn của mình.

15.
Hướng Dã ngồi dưới phòng học đợi gặp Lê Ngộ, chờ một hồi lâu mới nhìn thấy người ta chậm rãi bước ra.
“Chịu đi ra rồi sao?”
Hướng Dã đi qua sờ sờ đầu Lê Ngộ, nhiệt độ hơi cao khiến hắn ngay lập tức cảnh giác.
“Có chuyện gì vậy?”
“Tui không biết.”
Lê Ngộ bực bội hất tóc cắt ngang trán, Hướng Dã đẩy nó qua một bên, lộ ra cái trán trơn bóng tuyết trắng.
“Không được rồi. . . Kỳ phát tình không thể nào tiếp tục trong một thời gian dài như vậy.”
“Em có nghe đến triệu chứng bị cấm đoạn hay không.”
Lê Ngộ lại gần sát Hướng Dã, hầu kết lăn lăn.
“Hình như tui, vừa nhìn thấy anh thì sẽ lập tức phát tình.”
“???”
Hướng Dã mơ màng, ngu ngơ nhìn chằm chằm Lê Ngộ.
“Tui đoán là do thể chất, tiết dục tố của anh đối với tui mà nói giống như ma tuý vậy, nếu như một ngày không nhận đủ lượng thì sẽ sinh ra kỳ phát tình.”
Lê Ngộ dừng một chút:
“Sao anh có thể cầm được giấy chứng nhận tư cách làm tình nguyện viên vậy hả? Bọn họ không làm xét nghiệm máu của anh sao? Nói không chừng vấn đề nằm ở trên người anh đấy.”
Hướng Dã nhận ra Lê Ngộ hơi thẹn quá hoá giận, vô tội nói:
“Khảo hạch làm tình nguyện viên khó khăn bao nhiêu em biết không? Máu được rút ra mấy ống để làm đủ loại xét nghiệm đấy, anh còn giữ, em có muốn xem không? Cấp bậc của anh được đánh giá là A+ đấy.”
“. . .”
Lê Ngộ trừng Hướng Dã một chút, cau mày không nói thêm gì nữa.
“Em vẫn luôn vây lấy anh như vậy sao?”
Hướng Dã đầy hứng thú, đưa tay giật nhẹ khăn quàng cổ của Lê Ngộ.
“A, mẹ nó! Sao em lại cắn người?”

16.
Thế là hai người nhanh chóng về nhà rồi vụt một cái lăn đến trên giường, Hướng Dã nhớ lại cái dáng vẻ mềm mại của Lê Ngộ lúc tỏa ra tiết dục tố không ngừng lần trước, hắn nhanh chóng phô bày cái mùi hương cam hoà với mùi rượu, khá đặc biệt.
“Anh. . . Cuối cùng tiết dục tố của anh có mùi gì. . .”
Mông Lê Ngộ bị nâng lên xóc nảy, thịt mềm tuyết trắng run run hiện ra một sóng thịt, động sau gắt gao cắn nuốt dương vật, toàn bộ khe mông đều ẩm ướt, tiếng nước càng ngày càng vang.
Hướng Dã đưa tay gảy gảy núm vú Lê Ngộ, hôn lên xương quai xanh của cậu.
“Giống mùi rượu cam. . . Không rõ lắm.”
Hướng Dã cười cười:
“Trên người em là mùi sữa?”
Vừa dứt lời thì lập tức bị tát một cái yếu vô cùng, ngay cả tiếng vang cũng không nghe thấy.
Tiết dục tố của Lê Ngộ là mùi hương ngọt ngào nồng đậm, cảm nhận thì khá dầy đặc, cảm giác giống như bơ hoặc kẹo đường.
“Anh. . . A. . .”
Lê Ngộ thở hổn hển, hai tay vòng lên cổ Hướng Dã.
Lần này ham muốn của Lê Ngộ cực kỳ mãnh liệt, quấn lấy Hướng Dã để hắn tiếp tục đánh dấu tạm thời, động một chút lại dính sát vào hôn, cả người mềm nhũn đến mức không tưởng. Hướng Dã thiếu chút nữa đã nhịn không được muốn xông vào sản đạo, kiềm chế đến mức nổi đầy gân xanh, bàn tay hung hăng đánh vào mông Lê Ngộ mấy lần.
“A! Đừng đánh. . . Ô. . .”
Lê Ngộ vừa đau vừa cảm thấy thoải mái, thành ruột bị chà sát nóng hổi, mỗi một lần bị đánh vào mông thì động sau lại siết chặt một lần, phác họa ra hình dạng của dương vật rất rõ ràng.
Cái mông tê một mảng, Hướng Dã hoàn toàn không dừng lại, một bên dùng sức điều khiển một bên nhào nặn da thịt mềm mại phấn hồng trong tay, thậm chí còn có thể mơ hồ nhìn thấy mấy cái dấu tay xanh tím.
“A. . . Em. . . Em muốn. . .”
Lê Ngộ hơi cong eo thon, cơ bắp phần bụng run mạnh một trận, phía trước bắn tinh đồng thời động sau cũng thít chặt từng cơn, dâm dịch nóng hổi đánh vào quy đầu Hướng Dã, Hướng Dã cắn vào tuyến mùi của Lê Ngộ một cái, bắn vào trong cơ thể của cậu.
“. . . Anh. . . ? Anh bắn vào. . . Bên trong?”
Lê Ngộ run rẩy không ngừng, cơ thể vừa trải qua cao trào nên mẫn cảm đến cực điểm, trên mặt ửng hồng càng sâu, con mắt cũng ướt sũng, lông mi bị nước mắt thấm ướt, phờ phạc mà rủ xuống.
“. . . Anh chưa vào trong sản đạo, không đánh dấu em, “
Hướng Dã khàn giọng hôn lên khóe miệng Lê Ngộ.
“Sẽ không mang thai đâu, đừng lo.”
Một giây sau Hướng Dã lập tức ôm Lê Ngộ trở mình, nâng eo nhỏ của cậu tiếp tục đâm. Lê Ngộ đã hấp thu lượng tiết dục tố quá nhiều khiến cho mơ hồ, xoa xoa con mắt nhỏ giọng kêu to.
“Đủ rồi. . . Đủ ưm. . .”
Hướng Dã không giảm bớt cường độ chút nào, càng lúc càng đâm sâu vào hơn, thậm chí miệng sản đạo yếu ớt còn hơi dãn ra.
“Không muốn. . . Anh ra đi. . . Không được ở bên trong. . .”
Xem ra Lê Ngộ thật sự giống như con mèo uống say, bàn tay nóng hổi đẩy tới đẩy lui trên cơ ngực của Hướng Dã, không có một chút sức lực nào.
“Sẽ mang thai. . . Sẽ mang thai mất, anh mau ra ngoài. . .”
Hướng Dã hung hăng cắn núm vú của Lê Ngộ, nơi này vẫn còn sót lại những dấu vết đo đỏ của mấy lần làm tình trước, vú nhọn sưng lên vừa mềm vừa lớn, như quả mận non đỏ tươi.
“Sẽ không đâu, ngoan.”
Sau khi Hướng Dã động thân một cái thì lập tức rút dương vật ra, dính sát vào vật nhỏ đã mềm xuống của Lê Ngộ, tinh dịch dính đầy bụng dưới hơi nhô ra của Lê Ngộ.
“A. . .”
Lê Ngộ thất thần thở dốc, Hướng Dã cúi đầu xuống hôn môi với cậu, Lê Ngộ nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống từng giọt.
“Khóc?”
Hướng Dã không đợi được người ta đáp lại, hô hấp của cậu còn chưa trôi chảy, đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

17.
“Cho nên mới nói, chỉ cần em hấp thu đủ lượng tiết dục tố, đại não sẽ chuyển qua trạng thái giống như say rượu, nhắc nhở em đã đủ.”
Hướng Dã vừa giúp Lê Ngộ mặc quần áo vừa phân tích, toàn thân Lê Ngộ khó chịu, lại ngủ trễ dậy sớm nên khiến cho cậu rất nóng nảy.
“Có thể sau này em chỉ có thể đúng giờ hấp thụ tiết dục tố rồi.”
Hướng Dã nhìn có chút hả hê, bị Lê Ngộ đập cho một cú.
“Biến đi.”
Lê Ngộ nhíu mày lại, nắm lấy cổ tay đang lộn xộn của Hướng Dã.
“Trước tiên không nói tới tui có nhiều thời gian như vậy hay không, dù có cũng không muốn lêu lổng với anh, lỡ như tui trở thành tên nghiện tiết dục tố của anh, như vậy mỗi một lần hấp thụ thì chắc chắn sẽ tăng cao, cái giới hạn giá trị này có thể cao đến mức không thể tưởng tượng nổi, đến lúc đó mài chết anh là chuyện nhỏ, tui sẽ không thể sinh hoạt bình thường.”
Hướng Dã: “. . .”
Hướng Dã: “Cái gì gọi là mài chết anh là chuyện nhỏ? Anh dễ dàng bị mài chết như vậy sao?”
“. . . Anh có từng nghe đến một câu chuyện xưa, liên quan tới trâu đất* chưa?”
Lê Ngộ thành khẩn nhìn vào mắt Hướng Dã:
“Anh không thể không phục trí tuệ của người xưa.”
Hướng Dã làm bộ tức giận thở phì phì vào tóc Lê Ngộ, cắn tới cắn lui quanh tuyến mùi như đang chứng tỏ sức mạnh của bản thân, phải buộc Lê Ngộ nói mình sai thì mới bằng lòng thả người ra.
“Bị muộn rồi, anh mau thả tui ra.”
Lê Ngộ che cổ, nhón chân chạy trốn.
*Trâu Đất: Mỗi lần trâu đất xuất hiện thường sẽ báo hiệu có động đất, sóng thần.

18.
Nghiện tiết dục tố không phải là chứng bệnh hiếm gặp, nhưng cũng không phổ biến, chủ yếu thường xảy ra ở một đôi gen có mức xứng đôi cực kỳ cao, nhưng không phải tất cả bạn tình có mức xứng đôi cao thì đều sẽ có chứng bệnh này. Ở nước ngoài thì khá phổ biến.
“Ý của ngài là, cháu nhất định phải ở bên anh ta thì mới có thể dịu xuống sao?”
Lê Ngộ không thể tin.
“Là như thế này, người có biểu hiện triệu chứng thành nghiện chính là cháu, cho nên cháu không hấp thu được tiết dục tố của vị ấy trong một khoảng thời gian thì tất nhiên sẽ xuất hiện kỳ phát tình. Nhưng chỉ cần khoảng cách của hai người rất gần, có thể trực tiếp thu được tiết dục tố từ trong không khí, kỳ phát tình sẽ trì hoãn hoặc thậm chí là biến mất. Trước mắt thì loại biện pháp này đối với hai cháu mà nói là khá tốt.”
Bác sĩ giải thích cặn kẽ, chờ Lê Ngộ trả lời:
“Đương nhiên, cân nhắc đến vấn đề tuổi tác thì biện pháp tránh thai nhất định phải làm đủ. Nguyên nhân gây ra chuyện này là ngoài ý muốn, ngoại trừ tích cực trị liệu thì không có biện pháp giải quyết nào khác, các cháu cũng là người bị hại, không ai có quyền chỉ trích các cháu, đừng có áp lực tâm lý.”
Bác sĩ đề nghị hai người đi kiểm tra lại mức xứng đôi của gen một chút để chứng minh tính chính xác của kết quả, sau đó báo cáo lên tổ chức vì lợi ích của Omega để chuẩn bị hủy bỏ thân phận tình nguyện viên của Hướng Dã.
“Không thể dùng thuốc ức chế sao?”
“Không thể, cơ thể của cháu không nằm trong điều kiện có thể sử dụng thuốc ức chế lâu dài, như thế sẽ gây hại cho hệ thống sinh sản của cháu, cũng sẽ khiến kỳ phát tình hỗn loạn, thậm chí sau khi ngừng thuốc sẽ tăng thêm triệu chứng tiết chế. Tôi sẽ không kê thuốc ức chế cho cháu, cũng khuyên cháu đừng dùng, rất nguy hiểm.”
Bác sĩ dừng một chút, nhẹ nhàng sờ lên đầu Lê Ngộ.
“Đừng có áp lực, cậu bé, ràng buộc của hai cháu hoàn toàn là do trời xui đất khiến, nhưng cho dù không có một lần ngoài ý muốn kia, liên hệ của hai cháu vẫn tồn tại như cũ. Cháu có thể cẩn thận xem kỹ nội tâm của mình, xem có thể chấp nhận cậu ấy hoặc là có khả năng chấp nhận cậu ấy hay không. Là cậu ấy ép buộc cháu sao?”
Lê Ngộ lắc đầu.
“Quan hệ của hai cháu là bình đẳng phải không? Trừ bỏ ảnh hưởng của tiết dục tố ra, thì có phải cháu xuất phát từ ý nguyện của nội tâm hay không?”
“. . . Cháu không biết anh ta nghĩ thế nào.”
“Ý cháu là, thật ra cháu nguyện ý? Xác định sao?”
“Đúng ạ, dù sao cháu cũng không ghét anh ta.”
“Câu trả lời này nghe không được tốt cho lắm ha.”
Lê Ngộ cười cười, vẫy vẫy tay:
“Cháu biết phải làm gì rồi, cám ơn bác sĩ.”

19.
“Bác sĩ đã nói gì với em rồi?”
Lê Ngộ vừa bước ra khỏi cửa phòng khám thì Hướng Dã đã tiến lên đón, giữ chặt lấy Lê Ngộ xem trái ngó phải.
Lê Ngộ ngẩng đầu, nhìn cậu con trai cao lớn có làn da màu lúa mì này, giật mình vì hắn đã đi theo chăm lo làm bạn với mình hơn một tháng rồi, bao hết đồ ăn sớm tối, còn kèm thêm nhắc nhở vụ mặc thêm quần áo, còn chu đáo hơn 10086 nữa. Cộng thêm việc hai người còn thỉnh thoảng giao lưu cơ thể, hình như Lê Ngộ thật sự đã hơi quen với sự tồn tại của người này.
Nếu như nói thật sự không có ý, Lê Ngộ sẽ không chịu đựng cho đến hiện tại.
Cậu hắng giọng một cái, hỏi:
“Ngài Hướng Dã, xin hỏi ngài có cộng sự nào khác không?”
“? Không có.”
Hướng Dã không hiểu.
“Đã từng giúp Omega nào không?”
“Em là người đầu tiên.”
Hai người bước đi song song với nhau.
“Có nhân vật tương tư buồn nôn nào đó không?”
“. . . Nghe qua đúng là buồn nôn.”
“OK.”
Lê Ngộ ngẩng đầu, khóe miệng mang theo nụ cười:
“Anh xong rồi, bạn học, bác sĩ đề nghị tui với anh yêu thương lâu dài, cái loại mà sẽ kết hôn ấy.”
“. . .”
Lê Ngộ lần lượt đổi mới tư tưởng nhận biết về Omega của Hướng Dã, khiến hắn hết lần này tới lần khác như đang nghiên cứu bệnh án. Hướng Dã ho một cái, gãi gãi đầu.
“A. . . Vậy em nghĩ sao?”
“Cái gì?”
“Chuyện chữa bệnh ấy, em nghĩ sao.”
Cổ họng Hướng Dã căng ra, nhịn không được lặp lại động tác nuốt.
“Tui sao, tui thấy hơi nhảm.”
Mặt Lê Ngộ không biểu cảm, lấy điện thoại di động ra ấn mở app âm nhạc:
“Anh không thấy vậy sao?”
Hướng Dã ngừng hô hấp, trầm mặc hồi lâu, trừng mắt nhìn rầu rĩ nói:
“Anh cảm thấy tốt mà.”
Lê Ngộ vốn đang điều chỉnh tai nghe, nghe thấy vậy tay lập tức run nhè nhẹ, ổn định lại chớp mắt một cái, động tác ngón tay gẩy gẩy đầy vui sướng.
“Tốt à? Nhưng vì một lần ngoài ý muốn mà phải trói hai người lại với nhau, thậm chí còn phải cân nhắc đến chuyện hôn nhân. Chỉ là cơ thể hấp dẫn lẫn nhau rồi sinh ra ràng buộc nên xem nhẹ ý kiến song phương, đề nghị bọn họ bên nhau, sau đó có lẽ là cả đời hành hạ lẫn nhau, như vậy cũng tốt sao?”
Giọng điệu Lê Ngộ khá sắc bén, mang theo phong cách trước sau như một của chủ nhiệm lớp bọn họ. Hướng Dã rõ ràng bị đâm đau, mím môi không trả lời, lần đầu tiên gục đầu xuống yên lặng nhìn mũi chân.
Hắn cảm thấy bản thân mình hốt hoảng ngạt thở như đang bị người ta bóp chặt lấy cổ vậy.
“. . . Em nghĩ vậy à, vậy anh. . .”
“Không phải.”
Lê Ngộ không kiềm chế được vẻ mặt nghiêm túc, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, ép cũng không ép xuống được.
Một câu đã lập tức kéo Hướng Dã ra từ bên trong mất mát to lớn, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, biểu cảm ẩn giấu chút nghi ngờ không thôi, con ngươi sâu đen rung động không ngừng, sau khi bắt được ý cười kiêu ngạo của Lê Ngộ thì con ngươi lập tức mở to.
“Tui cảm thấy. . . Anh cũng tạm được.”
Lê Ngộ cuối cùng cũng để ý đến tai nghe, thuận thế nhét tai nghe vào lỗ tai, nghiêng đầu nhìn về phía mặt của Hướng Dã, một sợi tóc đen rủ xuống từ bên tai.
Tựa như lúc trước cậu đứng trước cửa nhà Hướng Dã thở phì phò, nghiêng mặt lấy cái khẩu trang xuống, con mắt trắng đen rõ ràng vừa cố chấp lại kiên trì.
“Cho nên mới nói, anh không được lựa chọn, cứ theo tui yêu đương đi.”
“. . .”
Hướng Dã không thể khống chế nổi nét mặt của mình, một hàm răng cười xán lạn thiếu chút nữa đã khiến Lê Ngộ chói mù mắt:
“Quả nhiên là Alpha thì không có quyền mà. . .”
“Anh có thể lên án tui quấy rối tình dục.”
Lê Ngộ híp mắt, một mặt không giấu được vẻ đắc chí vừa lòng.
“Hôn một cái nào.”
Hướng Dã sát lại gần.
“Không muốn.”
Lê Ngộ kéo cánh tay của mình ra khỏi tay của Hướng Dã, nghiêng đầu sang chỗ khác tăng nhanh bước đi, Hướng Dã dùng hai ba bước đã đuổi kịp, ôm eo Lê Ngộ:
“Em đừng nhúc nhích, hôn một chút thôi, đi.”
“Không muốn, anh nặng quá.”
Lê Ngộ đánh vào ngực Hướng Dã một cái, Hướng Dã không hề di chuyển:
“Đến đây nào, đừng xem bệnh án nữa, không phải trong đó có nói nên ngăn triệu chứng tiết chế sao, mau tới cho anh hôn cái nào. . .”
“Bạn học, đây là bệnh viện.”
Lê Ngộ một mặt ghét bỏ, Hướng Dã thì trực tiếp xoay người tiến tới, đột nhiên lại hôn trúng sổ khám bệnh.
“. . .”
Lê Ngộ lộ ra gần một nửa khuôn mặt ở phía sau sổ khám bệnh, mặt mày cong cong, bỏ quyển sổ khám bệnh xuống, vừa nhón chân vừa gõ lên trán Hướng Dã một cái.
“Ngốc.”
Hướng Dã dùng sức vuốt ve mặt Lệ Ngộ, trong hành lang không có người nào, Hướng Dã thuận thếnhéo phần da sau gáy mang theo vận mệnh của Lê Ngộ.
“Em mắng anh là gì? Hả?”
“Đi đi đi đi nhanh lên. . .”
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lê Ngộ cười vui vẻ đến như vậy.

20.
Vì vậy hai người lập tức sôi nổi thảo luận xem ai nên dọn đến nhà ai.
Lê Ngộ: “Đến nhà tui.”
Hướng Dã: “Không thành vấn đề.”
Thảo luận kết thúc. Thế là Hướng Dã đóng gói mấy thứ đồ đạc đơn giản trong nhà mình lại, trước tiên dọn sạch đồ dùng hàng ngày.
“Quần áo gì gì đó, đầu tiên chờ em cho anh cái vị trí để đặt thì sẽ lấy thêm, không vội.”
“Sao tui lại cảm thấy anh rất vội vậy?”
Lê Ngộ một mặt lạnh lùng, đánh rớt cái tay của Hướng Dã đang nhích tới nhích lui trên mông của mình.
“Cút sang một bên, cất kỹ bàn chải đánh răng với khăn mặt của anh đi, cái ly để trên bàn, tài liệu học tập. . .”
Nét mặt Lê Ngộ có chút chế nhạo:
“Anh có sao?”
Học sinh giỏi thể dục Hướng Dã tỏ vẻ tổn thương vô cùng, đêm nay không muốn ăn cơm.
“Sao em có thể nói như vậy chứ??? Mặc dù anh có kém hơn em một chút nhưng đâu có kém như vậy? Em xem anh là cái gì vậy hả???”
Hướng Dã nằm nhoài trên ghế sô pha nhìn Lê Ngộ đi tới đi lui thu dọn đồ đạc, cậu đi qua bên cạnh thì dùng tay túm túm, sau đó hắn lập tức nhận được một cú đá.
“Anh là ai? Anh mắc ung thư lười giai đoạn cuối, có thể không nấu cơm, nhưng phải bỏ ra chút tiền cơm đấy.”
“A, em đã nói muốn kết hôn với anh vậy mà còn đòi tiền cơm.”
“Ai muốn kết hôn với anh, tiền cơm một tháng hai ngàn năm trăm, chỉ tính riêng mình anh thôi đấy.”
Lê Ngộ vui đùa, còn chưa uống được một ngụm nước trong ly đã rót thì đã nghe thấy tiếng nhắc nhở của điện thoại di động.
“???”
Lê Ngộ mở giao diện tin nhắn ra, sau đó bỏ điện thoại xuống, ngồi vào vị trí bên cạnh Hướng Dã.
“Cả chi phí làm người giúp việc nữa, mười ngàn hai.”
Âm thanh báo có tin nhắn vang lên.
“Còn có cái này. . .”
Sau đó trong mấy phút, âm thanh thông báo có tin nhắn đến vang lên liên tục từ điện thoại của Lê Ngộ, thẳng đến khi Lê Ngộ thực sự không thể nghĩ ra được muốn thu tiền từ việc gì nữa thì mới miễn cưỡng dừng lại.
“Thôi, tui phục, nhà các anh đúng là trâu bò.”
Lê Ngộ nói tục một câu, mở di động ra, run rẩy ấn mở giao diện tin nhắn xem khoản thu, ngây ra nhìn số lượng kia một lúc lâu.
“Hài lòng không? Coi như em đã tự bán mình cho anh rồi đấy, lại đây để ba ba hôn một cái.”
Mặt Lê Ngộ lạnh tanh, nhìn khuôn mặt tội nghiệp của Hướng Dã thì đột nhiên có chút không đành lòng, ngoan ngoãn để Hướng Dã bưng khuôn mặt của mình hôn cho đủ vốn, không được bao lâu Hướng Dã đã kéo Lê Ngộ bị hôn đến chóng mặt vào trong ngực của mình động tay động chân.
“Quả nhiên dùng tiền là tốt nhất.”

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
29/04/2022 23:48
564
29/04/2022 23:46
347
29/04/2022 23:45
363
29/04/2022 23:41
573
29/04/2022 23:37
818

Bình luận

Nội dung liên quan