Fujoshi Is Me

29/04/2022 23:45 415 lượt truy cập

Quy Tắc Tình Nguyện Viên
Phần 3

Báo cáo
21.
“Anh xích ra, anh cứ chen khiến tui không còn chỗ luôn này.”
Lê Ngộ khá bất mãn, dùng ngón tay chọc bụng Hướng Dã.
“Không có chỗ thì thôi, trời lạnh như vậy ngủ chung mới ấm.”
Hướng Dã kéo Lê Ngộ vào trong ngực.
“Mong vị bạn học này chú ý tới khoa học kỹ thuật bây giờ phát triển như thế nào một chút, xem xem chế độ làm ấm không khí của điều hoà nhiệt độ vận hành ra sao.”
Lê Ngộ trở tay đẩy mặt Hướng Dã ra, chà đạp khuôn mặt đẹp trai thành mặt mũi đều lệch.
“. . . Điều hoà nhiệt độ chính là thứ cầm đầu ngăn cản nhân loại sinh sôi.”
Lê Ngộ liếc mắt:
“Chờ đến khi mùa hè thì anh sẽ không thể nói như vậy.”
Hướng Dã hừ hừ, đưa tay sờ eo Lê Ngộ, thuận tiện vỗ vỗ bụng nhỏ.
“Khi nào chỗ này mới có thể nhô lên thứ gì ha…”
“Ha ha, sẽ rất sớm thôi, mong chờ thật.”
Cái cằm của Hướng Dã đặt lên tuyến thể của Lê Ngộ cọ qua cọ lại, không bao lâu nhiệt độ cơ thể của người trong ngực bắt đầu tăng cao.
“Em xem kìa, như vậy thì không phải ấm rồi sao, còn cần điều hoà nhiệt độ làm gì.”
“Dừng lại. . . Dừng lại, dừng lại!”
Hô hấp của Lê Ngộ hơi hỗn loạn, ngăn cản Hướng Dã tiến thêm một bước.
“Tui nghĩ đến một vấn đề, bạn học, thời gian chúng ta ở nhà ngoại trừ đi ngủ thì cũng là ăn cơm, vậy thì lên lớp tính sao? Khi đi học thì không thể ở chung một chỗ, không thể thu mùi tiết dục tố rồi.”
Hướng Dã quả nhiên bị hấp dẫn lực chú ý, động tác trên tay ngừng lại.
“Vậy phải làm sao đây? Anh lại không thể tìm em lúc nghỉ giữa tiết, nhất định sẽ bị giáo viên phát hiện.”
Lê Ngộ mỉm cười giả tạo:
“Anh biết không, trường chúng ta đang thực hiện quy chế vòng lăn, nghĩa là những người đứng đầu của lớp yếu sẽ được đổi chỗ với mấy người đứng chót của lớp giỏi.”
Hướng Dã đột nhiên hiểu ra Lê Ngộ muốn nói chuyện gì, sau lưng rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Phí học bù một tháng là tám ngàn.”
Hướng Dã: “. . .”

22.
Lê Ngộ dùng hành động thực tế để chứng minh tám ngàn kia không phải lấy không, tiết tự học buổi tối vào lúc mười giờ ba lăm phút, Hướng Dã bị Lê Ngộ dắt chạy, quả thực đã ép lộ trình năm phút thành hai phút.
“Quên đi, mà sao trước kia anh lại không phát hiện ra thể lực của em tốt như vậy chứ?”
Nói là nói như vậy nhưng mặt Hướng Dã vẫn không đỏ, hơi thở cũng không gấp gáp, còn Lê Ngộ ngược lại thì đã mệt gần chết, vừa vào đến nhà đã uống liên tục hai ly nước lớn, Hướng Dã lập tức đưa qua cho cậu mấy tờ giấy.
“Lau mồ hôi nào. Em tắm trước đi, cởi áo khoác ra.”
Lê Ngộ quay đầu nhìn chằm chằm Hướng Dã đang nằm trên ghế sô pha.
“Vậy anh làm gì?”
“Học bài.”
Hướng Dã một mặt thản nhiên, thậm chí còn quên bọc sách của mình bị ném dưới chân.
“Anh tự học cái rắm ấy, vào trong.”
“. . . Em kéo anh lên đi.”
Hướng Dã chơi xấu, uể oải duỗi hai cánh tay thô gần như to gấp đôi về phía Lê Ngộ.
“. . . Anh không làm thì ngủ bên ngoài.”
“Ngủ bên ngoài thì ngủ bên ngoài, dù sao đến lúc đó người phát sốt cũng không phải anh.”
Hướng Dã xử lý từ ‘sốt’ như bình thường lại như nhấn mạnh, Lê Ngộ thẹn quá hoá giận, nhào tới muốn đánh một trận.
“Ài ha ha, em đừng quậy, bây giờ là em đang ngăn cản anh học tập đấy. . .”
Hướng Dã xoay người một cái lập tức đặt Lê Ngộ ở dưới thân, dùng tay đệm sau ót của cậu phòng ngừa va đập. Lê Ngộ há mồm muốn cằn nhằn, Hướng Dã đã trực tiếp hôn một cái.
“Đi, tui đi tắm, anh tự sắp xếp bài học hôm nay một lần đi rồi ngồi xuống, tui đi tắm xong sẽ ra đề cho anh.”
Lê Ngộ nằm một hồi lâu mới được buông ra, lăn xuống từ trên ghế sô pha rồi lui lại mấy bước, hai chân đều đứng không vững.
“Được.”
Hướng Dã cười đến mức lộ ra một hàm răng trắng bóng, nằm trên ghế sô pha không nhúc nhích. Lê Ngộ không còn cách nào, cầm quần áo sạch đặt ở trước cửa phòng tắm, sau đó giật lấy cái áo tắm của mình. Cậu quyết định cởi quần áo của mình ra ở trước cửa phòng tắm, đúng ngay vị trí của Hướng Dã là vị trí tuyệt vời để thưởng thức.
“Cởi đi.”
Thấy Lê Ngộ không hành động một hồi lâu, Hướng Dã nín cười đến mức nội thương, mặt ngoài không lộ chút cảm xúc nào nhưng vẫn thổi lên cảm giác lưu manh.
“Anh, cút vào trong.”
Mặt Lê Ngộ không chút cảm xúc.
“Đừng mà, cho anh đợi ở đây đi, coi như cho anh thả lỏng một chút chứ sao. Nhanh lên, thời gian không còn sớm đâu.”
Nhìn Hướng Dã không biết xấu hổ còn bản thân lại bị cắn ngược lại một cái, Lê Ngộ cười đến mức sắp bùng nổ:
“Anh cũng biết không có thời gian?”
Dám mồm mép đùa nhây với cậu, nhưng Lê Ngộ đùa giỡn lưu manh lại cũng không thua:
“Được, vậy anh nhìn kỹ một chút, nhưng phải thả lỏng, có thể quần anh sẽ chật đấy.”
“…???”
Hướng Dã đột nhiên sửng sốt, nằm im nhìn chăm chú vào Lê Ngộ, mặt quay về phía mình rồi vén áo len cổ lọ lên, tiếp theo là đồng phục học sinh cùng quần dài.
Tất cả động tác đều như nước chảy mây trôi vô cùng tự nhiên, tựa như không cảm thấy Hướng Dã đang nhìn. Trên người Lê Ngộ rất nhanh chỉ còn thừa lại một cái quần lót trắng, ánh đèn phủ lên làn da cậu một tầng màu ấm, toả ra thứ ánh sáng chói loà.
Lúc này Lê Ngộ xoay người, lộ ra bờ mông tròn trịa căng mọng che chắn thứ đằng trước. Đường eo thon chạy dọc xuống không hề thẳng tắp, đường nét bờ mông cùng bắp đùi có xu hướng nhô ra ngoài. Da thịt mềm mại bị đồ lót siết đến mức căng ra, thậm chí chỗ nối tiếp bờ mông cùng bắp đùi còn có hai đầu nếp gấp nhỏ.
“Chính anh nói ‘cho anh đợi ở đây’ mà, vậy bây giờ anh cứ đợi ở đó đi, không cho phép tới đây.”
“Em là quỷ sao?”
Hướng Dã chất vấn Lê Ngộ một phen, Lê Ngộ cũng không động tâm.
“Tui là quỷ.”
Sau đó Lê Ngộ cúi người, dùng ngón tay giật mép đồ lót xuống, không hề giả vờ chậm chạp. Nhưng Hướng Dã nhìn chằm chằm đến mức hai mắt sắp lồi ra, hận không thể hóa thành máy quay tốc độ cao phát sóng một vòng với tốc độ chậm trong đầu.
“Anh mau đi làm bài tập.”
Lê Ngộ xoay người chỉ vào phòng ngủ.
“Nhớ bật đèn.”
Nhìn từ bên cạnh, đường cong bờ mông Lê Ngộ càng lộ rõ, ngay cả mông con gái cũng hơi ngấn mỡ. Hướng Dã cực kỳ hối hận, quần chặt quá, thả mình trên ghế sô pha nghi ngờ cuộc đời.
“Anh ngốc quá, thật sự chỉ biết để cho quỷ cởi quần áo…”
“Cút đi!”
Trong phòng tắm truyền ra tiếng Lê Ngộ cười mắng.

23.
Chờ Lê Ngộ bước ra ngoài với cơ thể đầy hơi nước thì đã sắp mười hai giờ, trong lòng tự nhủ cái tên kia mà học cái gì. Học sinh thể thao không giống học sinh bình thường, chất lượng giấc ngủ tốt đối với bọn họ quả nhiên quan trọng hơn, dù sao nếu muốn duy trì hoạt động thể chất nhiều thì ăn ngon ngủ khoẻ là điều cơ bản.
“Hướng Dã? Nếu anh không…”
Lê Ngộ lau tóc bước đến, Hướng Dã đã nằm lỳ ở trên giường như lợn chết rồi, bên chân còn để một cái cặp chưa mở khóa.
Lê Ngộ lập tức muốn dùng khăn mặt đánh hắn tỉnh.

24.
Xem ra con lừa ngốc Hướng Dã này phải đi theo từng chân tơ kẽ tóc, Lê Ngộ không còn cách nào khác ngoài việc phải dùng lời lẽ tốt đẹp để thuyết phục hắn, đã ký nhiều hiệp ước bất bình đẳng rồi mới miễn cưỡng đồng ý. Không bình đẳng đến mức nào, có lẽ là tới mức Lê Ngộ cảm thấy mình mất khoảng 8000 lít máu mỗi tháng.
“Tui xuống biển treo bảng hành nghề mà chỉ nhận được có cái giá này một tháng.”
“Vậy em nói xem em xuống biển treo bảng hành nghề một tháng bao nhiêu? Anh bao em nửa đời sau, trả tiền một lần.”
“…”
Lê Ngộ thường xuyên cảm thấy tò mò với gia sản nhà Hướng Dã.

25.
Vì để giúp Hướng Dã giữ vững tinh thần, Lê Ngộ đã làm mọi cách, uy hiếp không có tác dụng, dụ dỗ cũng không có tác dụng, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ còn một cách lấy sắc dụ.
“Anh nghe này, từ giờ trở đi mỗi ngày tui sẽ cho anh mười lăm từ đơn, anh phải thuộc lòng hết, thuộc bao nhiêu thì sẽ có thưởng bấy nhiêu.”
Nghe thấy có thưởng, lúc này Hướng Dã mới vểnh tai lên.
“Thưởng gì?”
“Trước tiên ngài cứ thuộc từ đơn đi.”
Lê Ngộ cười giả tạo, xoay người cầm áo choàng tắm đi tắm.
Trí nhớ của Hướng Dã không tệ, trong lúc Lê Ngộ tắm rửa thì đã thuộc được hơn mười từ, một lúc sau thì không thể tập trung, bắt đầu nghĩ xem Lê Ngộ sẽ đặt ra phần thưởng gì.
“Học xong chưa?”
“Gần như… Hả?”
Hướng Dã vừa quay đầu lại, phát hiện Lê Ngộ không mặc đồ ngủ cotton quen thuộc bình thường, thay vào đó là một chiếc áo choàng tắm màu trắng được buộc thắt lưng khá lỏng lẻo.
“Em… Đây là…”
Hướng Dã cảm thấy cảnh tượng mà mình mong đợi sắp xuất hiện.
“Thưởng.”
Lê Ngộ chậm rãi cởi thắt lưng:
“Tui đã viết mười lăm từ đơn lên giấy dính trên người mình, anh phải đọc từng từ đó lên rồi phiên dịch ra tiếng Trung, bắt buộc phải nhớ luôn loại từ.”
“Trả lời được hết mười lăm từ, thời gian tự do cuối tuần tăng thêm mười phút, anh muốn làm gì thì làm.”
“Muốn làm gì thì làm với ai?”
Hướng Dã giơ tay đặt câu hỏi, áo choàng tắm trên người Lê Ngộ cũng theo giọng nói mà rơi:
“Tui.”

26.
Khi nhìn thấy làn da trắng sữa của Lê Ngộ lộ ra ngoài một mảng lớn, Hướng Dã đột nhiên tò mò cậu đã mua quần lót chữ T từ lúc nào.
“Chuyện này… Em tính toán lâu rồi?”
“Tui buộc phải như vậy.”
Vẻ mặt Lê Ngộ lạnh lùng, đi đến bên giường ngồi xuống, mặt đối mặt với Hướng Dã nhưng lại kéo ra một khoảng cách, không gần không xa vừa vặn có thể khiến Hướng Dã ngửi được mùi sữa tắm hoa oải hương trên người cậu.
Giường cao, Lê Ngộ khép chân ngồi xuống không chạm đất, bàn chân trần hơi đung đưa trên không, đường cong bắp chân thẳng tắp lưu loát, mà bờ mông thịt mềm lại bị ép đến biến hình.
Hướng Dã chỉ có thể nhìn thấy đường ren ở hai bên eo Lê Ngộ, che chở lấy thứ quan trọng, vừa nhìn đã khiến lòng người ngứa ngáy.
“Có thể bắt đầu chưa?”
Hướng Dã đột nhiên lấy lại tinh thần, sau đó nhận ra tác động mà Lê Ngộ mang lại cho mình quá lớn, vừa rồi lời nói của hắn có vẻ hơi lộn xộn.
“Chờ chút, để anh xem lại lần nữa.”
Hướng Dã vội vàng lật sách ra, Lê Ngộ quay đầu cười nhạo, dùng mũi chân đẩy đẩy eo Hướng Dã.
“Ba mươi giây.”
Sau khi ba mươi giây trôi qua, Lê Ngộ nhẫn tâm lấy sách trên bàn để xuống giường.
“Vậy thì từ đơn đầu tiên.”
Lê Ngộ nhìn về phía vai trái của mình, phía trên có dán một loại giấy nhãn trong suốt nào đó, có một chữ được viết bằng kiểu chữ hoa.
“Represent, đại biểu, biểu tượng, động từ.”
“Chính xác.”
Lê Ngộ xé miếng giấy trong suốt xuống, rồi tinh nghịch dán lên mặt Hướng Dã.
“Tiếp theo.”
Lúc này là vai bên phải. Hướng Dã giả bộ không thấy rõ, xích mặt lại gần, đọc không trôi chảy:
“A… Astonishing, khiến cho người ta kinh ngạc, tính từ.”
Lại thêm một tờ giấy khác bị dán lên trên mặt Hướng Dã, Lê Ngộ chớp chớp mắt, nghiêng đầu lộ ra tờ giấy bên trên cổ. Vị trí của giấy có chữ này khá thông minh, dịch thêm chút xíu nữa chính là chỗ tuyến thể.
“Đáp đúng chỗ này thì có thưởng.”
Hầu kết Hướng Dã lăn lăn, nhìn chằm chằm vào chữ ghi trên tờ giấy, đại não cố gắng hết sức để xử lý tiếp thu thông tin.
“Be modelled after… Ừm…”
Hướng Dã cuống lên, sau đó lập tức nhớ ra:
“Mô phỏng, bắt chước theo gì đó.”
“Đúng, anh lại đây.”
Lê Ngộ giữ chặt cổ áo Hướng Dã, để lộ hoàn toàn chỗ tuyến thể:
“Biết phải làm gì không?”
Hướng Dã hôn lên cổ Lê Ngộ một cái, liên tục liếm đi liếm lại chỗ tuyến thể, dùng đầu răng nhẹ nhàng cọ xát làn da non mịn.
“Ưm…”
Lê Ngộ ngửi thấy mùi rượu quýt, cảm giác ngứa ngáy tê dại dần dần dâng lên, bắp đùi nhịn không được chà sát vào nhau mấy lần.
Sau khi hoàn thành công việc đánh dấu tạm thời, trên người Lê Ngộ mồ hôi nhễ nhại, lo lắng miếng dán trong suốt sẽ rơi ra nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu vội vàng đạp Hướng Dã về lại trên ghế, hô hấp vẫn chưa bình tĩnh lại được.
“Kế tiếp…”
Lê Ngộ cúi đầu xuống, nâng cao ngực, trên hai đầu vú có dính hai miếng băng dán cá nhân, phía trên là từ đơn viết tay.
“Đọc cả hai từ đi.”
Quần Hướng Dã hôm nay cũng rất căng, nhưng lần này hắn nhanh chóng trả lời:
“Attraction, danh từ, thứ hấp dẫn. Amusement, danh từ, giải trí.”
Lê Ngộ cười cười, nghiêng người về phía trước:
“Anh tự kéo xuống đi.”
Đã cho Hướng Dã cơ hội này, muốn hắn theo nề nếp thì không thể nào:
“Có cần dùng tay không?”
“…Tùy anh.”
Thế là trước ngực Lê Ngộ lập tức có thêm hai bàn tay không ngừng nhào nặn, núm vú dưới băng dán cá nhân đứng thẳng, lộ ra màu sắc dần đậm.
“A…”
Hướng Dã lại gần ngực Lê Ngộ, dùng răng cắn một băng dán cá nhân rồi nhanh chóng dật xuống, đột nhiên xuất hiện cảm giác đau khiến Lê Ngộ nhíu mày lại, núm vú lập tức được khoang miệng nóng ướt bao trùm, răng gặm cắn đầu lưỡi gãi phá, khoái cảm dần dần thay thế khó chịu.
“Ừm… Ha ha…”
Một bên khác Hướng Dã lại dùng tay kéo băng dán cá nhân xuống, cuối cùng hai đầu vú sữa của Lê Ngộ đều bị liếm đến mức sưng đỏ, trướng cực kỳ.
“Tiếp tục…”
Lê Ngộ sờ sờ mũi, đầu ngón tay có hơi ẩm ướt.
“Từ mu bàn chân lên trên, từng cái một.”
Mũi chân Lê Ngộ đặt giữa hai chân Hướng Dã, nhẹ nhàng giẫm lên thứ đồ chơi nóng hổi trong quần.
“…”
Hướng Dã tuyệt vọng nhịn xuống xúc động muốn bổ nhào lên người Lê Ngộ ngay lúc này, kiềm chế đọc từ đơn.
“Determination, danh từ, quyết tâm, quả quyết.”
Hướng Dã từ từ sờ lên bắp chân Lê Ngộ, nhận biết từ đơn không bị cản trở, rất nhanh đã giải quyết xong tám tờ giấy.
“Còn còn lại hai cái, không sao đâu, bạn học nhỏ.”
Nhiệt huyết học tập của Hướng Dã chưa từng tăng vọt như vậy, vừa định xoa xoa đã bị Lê Ngộ đạp một cái vào bụng:
“Ngồi xuống, nhìn tiếp đi.”
Ai ngờ Lê Ngộ thay đổi tư thế, mở rộng hai đùi để lộ dương vật đang nhô lên, ga giường dưới mông cũng ướt đẫm. Quần lót chữ T chỉ có thể chứa được hai quả bóng sung mãn, hoa văn viền ren che khuất một phần chữ cái từ đơn.
“Đánh vần đi.”
“…Làm đi.”
Hướng Dã che mũi chửi thề một câu.
“Entertain, động từ, giải trí, tiếp đãi.”
“Từ cuối cùng.”
Lê Ngộ kéo miếng giấy trong suốt xuống, tờ giấy nhỏ bay phấp phới rơi xuống mặt đất.
“Đáp sai thì sẽ không có thưởng.”
Lê Ngộ cởi dây buộc của quần lót chữ T ra, toàn bộ nơi riêng tư đều lộ ra hoàn toàn, hết lần này tới lần khác cậu lại còn không ngại đủ, xếp chân thành hình chữ M rồi mở lớn, gần như có thể nhìn thấy lỗ sau ướt đẫm.
Lần này tờ giấy dán ngay vùng đáy chậu.
“Admission, danh từ, cho phép vào…”
Hướng Dã sắp nổ tung.
“Chúc mừng anh đã thêm được mười phút, thuận tiện cho phép anh giải quyết nhu cầu sinh lý của một omega.”
Lê Ngộ nở nụ cười, ánh mắt tràn đầy ranh ma.
“Anh khẳng định cả đời cũng không thể quên được những từ đơn này.”

27.
Nào chỉ mỗi việc không thể quên được, đoán chừng về sau khi nhìn thấy những từ đơn này thì quần Hướng Dã cũng đều chặt cứng.
“Em mua thứ này lúc nào vậy?”
Hướng Dã nắm lấy quần lót chữ T của Lê Ngộ kéo lên, vải ren siết vào trong khe mông, lỗ sau bị cọ đến mức ngứa ngáy khó chịu.
“Ưm… Vài ngày trước…”
“Ai ngờ em lại nghĩ ra cách này.”
Giọng Hướng Dã khàn khàn đến mức không chịu được, kéo cái ót Lê Ngộ tới cùng hôn môi, hai người hô hấp lộn xộn, lúc lồng ngực kề nhau thì nhịp tim cũng vang lên cùng nhịp.
“Anh không thích sao?”
Lê Ngộ cười, dùng đùi xoa xoa eo Hướng Dã:
“Mau vào đi, tui thấy khó chịu rồi.”
Sau đó là tiếng vải cọ xát vang lên, Lê Ngộ thuận tay tắt đèn, chỉ để lại một cái đèn công suất siêu nhỏ.
“Vào thẳng sao?”
“Ừm… Đừng chờ nữa…”
Hai người tiếp tục môi lưỡi dây dưa, ngay lúc hôn Hướng Dã lại nói chưa chuẩn bị xong, đã bị Lê Ngộ vỗ một cái.
“Ngày mai hẵng nói… A…”
Dùng hai tay đẩy khe mông Lê Ngộ ra, ngay sau đó là một thứ nóng hổi chen vào giữa. Hướng Dã cắn vành tai trắng muốt bên miệng, cọ xát khe mông Lê Ngộ mấy lần, tiếng nước vang lên điên cuồng.
“Nghe không?”
“Đệt…”
Không đợi Lê Ngộ mắng xong, Hướng Dã đã cắm thẳng vào, không có nới rộng nên lỗ sau cực kỳ chặt, ngoan ngoãn tiếp nhận dương vật đột nhiên xâm lấn, vách thịt tiết ra dịch nhờn nhiều hơn nhưng lại không thể chảy ra khỏi nơi kết nối.
“A…”
Lê Ngộ ngẩng cổ lên, gương mặt ửng hồng hai má, mùi hương tin tức tố nồng đậm hoà lẫn một cách thần kỳ cùng mùi rượu lạnh đến thấu xương, khiến kỳ phát tình khô nóng ngo ngoe muốn động.
“Anh đeo bao trước đã…”
Hướng Dã nhanh chóng mở một bao, cổ tay run nhè nhẹ.
“Hôm nay em có hơi lạ… Rất giỏi.”
Hướng Dã không chắc bản thân có thể khống chế không bắn vào bên trong dưới tình huống này, kỳ động dục của hắn dường như bị bạn học nhỏ bên dưới câu lên rồi, tin tức tố chưa từng mãnh liệt như thế này.
“Anh đến kỳ động dục à? …Sao anh không kiềm chế? Tui không có lá gan theo một alpha đang động dục… A!”
Hướng Dã quả thật đang động dục, giơ tay vỗ mông Lê Ngộ một cái, đánh cho Lê Ngộ nuốt nửa câu cuối vào trong.
“Thành thật cho anh, nếu không đổ máu thì đừng trách anh.”
“Con mẹ nó anh?”
Lê Ngộ không tin được, nhưng khi ngẩng đầu đối diện Hướng Dã với hai mắt đỏ bừng, đột nhiên lại hơi rụt rè.
“Anh… Nhẹ! Ô!”
Hướng Dã giữ eo Lê Ngộ tiến vào, không thèm giữ sức mà vào thẳng, quy đầu đột nhiên nhảy lên sát miệng khoang sinh sản, tựa như sắp xuyên thủng tầng tầng lớp lớp thịt mềm này, trong giây tiếp theo sẽ tiếp cận vào sâu bên trong hơn.
Lê Ngộ xem như đã hiểu được alpha là gì, trước kia chỉ có rắc rối nhỏ là do Hướng Dã đã nhường cho cậu, bởi vì nhường nhịn quá nhiều, nên bây giờ mới gọi là vỡ đê.
“Nhẹ thôi! Tui nói… Anh nhẹ… A…”
Lê Ngộ ê a hít thở, Hướng Dã đâm càng lúc càng hung mãnh, hai cánh tay như kìm sắt siết chặt eo Lê Ngộ, tiếng va chạm xác thịt đâm vào màng nhĩ, không bao lâu cái mông đã bị đụng tê, xương đau nhức.
“Không muốn… Anh… Nhẹ thôi! Nhẹ thôi anh ơi! Anh ơi!”
Lê Ngộ nắm chặt cổ tay Hướng Dã, hai chân vô lực dang rộng, quần lót viền ren treo ở trên người trượt xuống một chút theo sự rung động của cơ thể.
“Gọi nữa đi…”
Tiếng thở dốc của Hướng Dã vô cùng nặng nề, đôi lúc âm thanh phát ra từ yết hầu giống như là dã thú đang uy hiếp. Hắn dán chặt mắt vào mặt Lê Ngộ như muốn ăn tươi nuốt sống con người ta vào trong bụng vậy.
“Anh, anh ơi, em xin anh… Chậm lại… Em chịu không nổi…”
Lê Ngộ đã đạt cao trào một lần không bao lâu, hiện tại toàn thân đều ửng hồng, hơi nước trong mắt mông lung, giống như bắt nạt cậu một chút nữa là sẽ khiến cậu sụp đổ khóc lớn vậy.
Hướng Dã cúi xuống hôn cậu, chuyển sang tư thế một tay ôm eo Lê Ngộ, tay kia tự do, hắn dùng cánh tay thay gối đệm ở dưới người Lê Ngộ. Công kích dữ dội cũng giảm bớt một chút, lúc này Lê Ngộ mới thở phào một hơi.
“Bụng đau…”
Lê Ngộ đặt tay lên bụng, cơ bắp ở đó thít chặt một lúc, thỉnh thoảng lại co giật mấy lần, mang đến cảm giác đau nhức không thể chịu đựng được.
“Ai bảo em trêu anh.”
Hướng Dã hung hăng cắn lên ngực Lê Ngộ, bị tàn phá cực kỳ đáng thương, nếu cứ bị cắn xuống thế này, có lẽ thứ chảy ra đầu vú không phải sữa mà là máu.
“Lỗi của em…”
Lê Ngộ khóc không ra nước mắt, vội vàng ôm lấy cổ Hướng Dã, rúc vào đòi hôn.
Lỗ sau gần như ngập nước, chất lỏng ấm áp bao vây đầu dương vật đang xâm nhập vào trong, nhẹ nhàng quấn lấy nó như tử cung. Hướng Dã hơi điều chỉnh, hung hãn đè xuống lại trở nên mãnh liệt, cả giường đều rung lắc không thôi.
“Anh ơi… A… Anh…”
Lê Ngộ khóc nức nở, dùng sức nắm chặt quần áo Hướng Dã, cậu cảm giác như mình sắp ra.
“Em…”
Hướng Dã dừng lại, quy đầu đang vòng qua khoang miệng sinh sản.
“Khoang sinh sản của em mở rồi.”
“Ừm…”
Hướng Dã không do dự, trực tiếp đẩy vào, miệng khoang sinh sản còn chặt hơn vách ruột, bên trong còn nóng ẩm hơn. Hướng Dã chửi một tiếng, co giật mãnh liệt.
“Anh… Sao anh lại vào… A…”
Lê Ngộ bị doạ sợ, nhưng khoang sinh sản khang bị tiến vào mang lại khoái cảm sinh lý khiến cậu thất thần hồi lâu, thậm chí còn khiến Lê Ngộ muốn làm thô bạo hơn một chút. Cậu biết đó là cách cơ thể cưỡng chêa tiến hóa để dân số sinh sôi, nhưng Lê Ngộ lại không thể kiềm chế điều đó.
Cậu muốn cho Hướng Dã bắn vào.
“Bên trong em chặt quá.”
Hướng Dã nâng Lê Ngộ lên, tiếp tục ra vào trong khoang sinh sản, chất nhờn tiết ra càng ngày càng nhiều, trong lúc đâm vào còn mang theo nước chảy ra, chảy xuống hông thuận theo khe mông, thậm chí còn thấm ướt một mảng lớn sau lưng.
“Ô…”
Lê Ngộ bị cắm vào đến mơ hồ, toàn thân mềm nhũn dại ra theo từng chuyển động của Hướng Dã, tiếng rên rỉ cũng trở nên cực ngọt ngào.
“Anh ơi… Anh… A… Bên trong…”
Hướng Dã nhìn dáng vẻ ‘say tin tức tố’ của Lê Ngộ bèn nở nụ cười, thanh âm trầm thấp giống tiếng đàn Cello.
“Dễ chịu không? Nói cho anh nghe, chỗ nào là thoải mái nhất?”
“Dễ chịu…”
Lê Ngộ mở ra con mắt sương mù mông lung, con ngươi không còn cách nào có thể tập trung.
“Bên trong… Bên trong khoang sinh sản… Thật thoải mái…”
Lê Ngộ khịt mũi, cau mày nũng nịu như một đứa bé.
“Muốn anh bắn vào cơ…”
Nếu không phải Hướng Dã đã mang bao cao su trước rồi thì bây giờ trong bụng Lê Ngộ chắc chắn đã có một cái trứng thụ tinh. Lê Ngộ run rẩy, tiếp tục nói như không muốn sống:
“Anh ơi bắn vào có được không…”
“Mẹ nó…!”
Hướng Dã cắn chặt tuyến thể của Lê Ngộ như để hả giận, thân dưới điên cuồng vận động một hồi lâu, lâu lâu lại nện Lê Ngộ thở không ngừng, lỗ sau chảy ra đầy nước.
“Ban đầu là ai bảo anh không được vào hả? Hả? Bây giờ là ai xin anh?”
Lê Ngộ nhìn hắn chằm chằm, không biết Hướng Dã đang nói cái gì, há mồm thở hổn hển.
“Từ từ đã, chờ em đến tuổi kết hôn hợp pháp rồi nói sau.”
Hướng Dã hung hăng, đưa tay vén tóc dính vào má của Lê Ngộ ra sau tai.

28.
“Toán học! Chính là nó! Mạch sống của nghệ thuật tự do, các bạn của tôi ơi!”
Chủ nhiệm lớp hăng say diễn thuyết trên bục giảng.
“Những người học được toán là học được cả thế giới! Cho dù các bạn cố học văn bao nhiêu cũng khó kiếm được hơn hai trăm năm mươi điểm cho mình! Nhưng toán học thì khác!”
Chủ nhiệm lớp kích động gõ bảng đen.
“Kiếm một trăm lẻ ba điểm trong môn toán dễ lắm các bạn ạ!”
Chủ nhiệm lớp kích động gõ bàn giáo viên.
“Toán học Lê Ngộ được một trăm tư! Phiền Nghi Tuyên được bốn mươi! Đó chính là chênh lệch một trăm điểm đó các bạn của tôi ơi!”
Chủ nhiệm lớp kích động gõ bảng đen.
Lớp trưởng lớp toán bị giáo viên chủ nhiệm nêu tên đến say mê sốc, mờ mịt ngẩng đầu:
“…Khoan đã, em nhớ em thi hơn sáu mươi điểm mà.”
“Làm thế nào để các bạn có thể bù cho phần trăm này? Làm sao có thể bù lại được hả các bạn học! Chỉ có môn toán! Toán học mới là thứ kéo phân hạng!”
Chủ nhiệm lớp kích động gõ hết tất cả những thứ có thể gõ.
“Cho nên mới nói! Dù có chết các bạn cũng phải lấy được điểm cho môn toán của tôi! Có hiểu chưa!!!”
Chủ nhiệm lớp kích động nói tiếng địa phương.
Trong lớp vang lên vài tiếng “Hiểu rồi” thưa thớt, sau đó tất cả đều cúi đầu xuống không dám lên tiếng.
Lê Ngộ thở dài, mỗi ngày chủ nhiệm lớp đều nhấn mạnh toán học, vừa lúc là môn Hướng Dã yếu, mặc dù yếu nhưng trình độ vẫn tốt hơn đại diện lớp bọn họ một chút.
Đại diện lớp toán bọn họ là một cô gái kỳ lạ, thành tích môn toán không đứng đầu, ngay cả chuyện thoát khỏi nhóm hai mươi người kém nhất cũng rất khó. Nhưng cô ấy vẫn rất mạnh mẽ, thậm chí còn luôn là đại diện của lớp.
“Văn thì 180… Còn thiếu hai mươi điểm, toán thì tám mươi…”
Lê Ngộ tính điểm cho Hướng Dã.
Lần trước Hướng Dã thi cuối kỳ được hơn 470 điểm, đã có chút tiến bộ, nhưng muốn bước vào lớp này thì ít nhất cũng phải được năm trăm, vòng an toàn là năm trăm hai.
Đệt, năm mươi điểm.
Trước đây Lê Ngộ chưa từng có loại cảm giác sứt đầu mẻ trán này, từ khi gặp được Hướng Dã thì cứ bình quân ba giây là lại có một lần.

29.
“Bạn học nhỏ, môn toán của anh có vấn đề.”
Lê Ngộ lắc phiếu điểm.
“Tám mươi điểm quá ít, ít nhất cũng phải được ba chữ số.”
Hướng Dã nằm trên giường giả chết.
“Anh có nghe thấy không? Bây giờ là sắp học kỳ hai rồi, chúng ta chỉ còn một năm rưỡi thôi là hoàn thành xong cấp ba đó.”
Thấy Hướng Dã vẫn không trả lời, Lê Ngộ dùng gối đầu che mặt Hướng Dã rồi đấm một cú thật mạnh.
“Anh có biết bốn trăm bảy mươi điểm thì không đậu được đại học Bắc Thanh không? Điểm cho ngành thể dục thể thao cũng không đủ.”
“Tại sao anh phải thi Bắc Thanh?”
Hướng Dã vùng vẫy từ dưới gối ra, gãi gãi cái đầu trông như ổ quạ.
“Ở bên tui.”
Hướng Dã sửng sốt, rồi đột nhiên như kịp phản ứng, kích động.
Lê Ngộ gọn gàng:
“Anh sao vậy? Tui đã nói anh phải ở cùng tui, anh không có lựa chọn, nếu mà anh không học đại học, tên ngốc nhà anh chết với tui. Hoặc là bỏ học sớm rồi đến Bắc Thanh xin làm người quét dọn.”
“…Trước đây anh chưa từng nghĩ tới.”
Hướng Dã im lặng một lúc, lấy tay che miệng:
“Điểm ngành thể dục thể thao lấy bao nhiêu?”
“Hơn năm trăm một chút, tui mong anh đạt ít nhất năm trăm hai mươi điểm trong bài kiểm tra. Điểm này là có thể được nhận vào lớp của bọn tui.”
Đột nhiên xuất hiện cảm giác bực bội vượt qua cảm xúc của Hướng Dã, hắn bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào mắt Lê Ngộ.
“Quy chế vòng lăn mỗi tháng một lần sao?”
“Hai tháng, khoảng cách vòng lăn tiếp theo còn có…”
Lê Ngộ liếc nhìn điện thoại:
“Bốn mươi tám ngày.”

30.
Làm sao để tăng 50 điểm trong 48 ngày đồng thời thỏa mãn nhu cầu sinh lý của bạn trai và còn phải hoàn thành huấn luyện thể chất cao độ?
Vì thế Lê Ngộ vội vàng sắp xếp thời gian biểu, tranh thủ gần như từng giây rảnh rỗi nghỉ ngơi, ngoại trừ rèn luyện thân thể, toàn bộ thời gian đều dùng cho việc học.
“Vậy chứng nghiện mùi của em thì sao?”
“Chỉ cần duy trì tin tức tố ở một nồng độ nhất định là được. Nếu anh mệt thì chúng ta sẽ có cùng tin tức tố.”
Hàm lượng tin tức tố có trong nước bọt và máu không hề thấp, chưa kể khi cả hai hòa hợp cả ngày lẫn đêm, tin tức tố gần như đã hoà trộn vào nhau.
Nhưng Hướng Dã vẫn không vui chút nào, thậm chí còn cảm thấy cuộc sống mất đi ý nghĩa, suốt ngày cứ ngây ngây mơ mơ.
Có lẽ sẽ phải chọn giữa miếng thịt trước mắt và vựa lúa trong tương lai. Sau khi luyện tập một thời gian, Hướng Dã đã biết nhìn xa trông rộng, trở nên tích cực trong học tập, mỗi ngày đều bày ra một mặt khám phá thế giới, doạ giáo viên chủ nhiệm của bọn họ hết hồn.
“Em bị sốc chuyện gì à? Em từ bỏ thể thao sao?”
Chủ nhiệm lớp nâng kính lão, run rẩy thổi ly Câu Kỷ Tử đang nóng.
“Em yêu rồi.”
Chủ nhiệm lớp thổi trà nóng lên tới trên mặt mình.
“Họa từ một học sinh xuất sắc, thành tích tiến bộ rất nhanh.”
Chủ nhiệm lớp đau đầu nhức óc:
“Trước tiên em nói cho thầy nghe em hại người ta tụt bao nhiêu điểm???”
Hướng Dã: “…”
Hướng Dã: “Chẳng lẽ không tồn tại khả năng cộng đồng cùng tiến bộ sao?”
Chủ nhiệm lớp miễn cưỡng tiếp nhận vấn đề sau khi được giải thích rõ ràng toàn bộ câu chuyện, sau đó gửi cho Hướng Dã vài tài liệu ôn tập.
“Nấc thang tình yêu.”
Chủ nhiệm lớp vừa nói xong, Hướng Dã đã giơ tay chào tạm biệt.

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
29/04/2022 23:48
564
29/04/2022 23:46
347
29/04/2022 23:45
363
29/04/2022 23:41
573
29/04/2022 23:37
818

Bình luận

Nội dung liên quan